MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 689

Mấy chiếc xe cứu hỏa đã được ddauw ra khỏi gara, đỗ bên cạnh đội

ngũ.

Chào xong, Giang Nghị đi đến, chạy một vòng quanh xe cứu hỏa, trở

lại bên cạnh buồng lái, bỗng gục trên cửa xe, che mặt, bả vai run run.
Người trong đội đồng loạt nhìn họ, mắt cũng ươn ướt.

Hàm Tống Diệm bạnh ra, cuối cùng anh hô vang: “Tháo huy hiệu!’

Mấy binh sĩ ở lại đội tiến đến tháo hi hiệu, phù hiệu, quân hàm, huân

chương – những vật minh chứng thân phận nhà binh trên mũ và quân phục
của nhóm Giang Nghị.

Cuối cùng, Giang Nghị không nhịn được, che mắt khóc nức nở: ‘Tôi

đi lính tám năm, cho tới hôm nay xem như đã hopanf thành nhiệm vụ viên
mãn. Không làm quốc gia thất vọng. không làm bản thân thất vọng.”

Tống Diệm hít thật sâu, ngước mắt nhìn trời. Hứa Thấm đứng một bên

xem, sống mũi cùng cay cay.

Tháo hết tất cả huy hiệu, huy chương, bốn nguwoif không còn là quân

nhân nữa. Giang Nghị giàn giụa nước mắt, hô hiệu lệnh: “Toàn thể lính giải
ngũ!”

Bốn người đứng nghiêm.

“Hướng về Đội trưởng, chào!”

Lưng bốn người thẳng tắp, giơ tay chào Tống Diệm. Tống Diệm chầm

chậm trịnh trọng giơ tay phải lên, chào lại họ. Doanh trại kiên côc như sắt,
binh như nước chảy xuôi dòng. Những nguwoif từng vào sinh ra tử cùng
nhau, giờ đây đường ai nấy đi, quay trở về những ngày lo toan cơm áo gạo
tiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.