MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 690

Buổi lễ giải ngũ đơn giản mau chóng kết thúc. Bốn người lưng đeo ba

lô, tiến ra ngoài cổng. giang nghị đi về phía chú chó cảnh sát Tiểu Giang
cậu ta nuôi, ngồi xỏm xuống ôm đầu nó, không ngừng rơi lệ. Chú chó như
thể cảm nhận được phút giây ly biệt, liên hồi vẫy đuôi, liếm mặt cậu. Cuối
cùng, Giang Nghị cứng rắn đứng dậy, bước nhanh ra ngoài. Tiểu Giang
xông đến cắn lấy ống quần cậu không cho đi, tiếng rên ư ử vang lên từ cổ
họng, nước mắt cũng chảy tràn.

Sách Tuấn nghẹn ngào ôm lấy Tiểu Giang cho Giang Nghị thoát thân.

Anh mới ra khỏi doanh trại, Tiểu Giang sủa inh ỏi, giằng khỏi sự khống chế
của Sách Tuấn, nhào ra cổng. Bị lưới sắt ngăn lại, nó bất chấp rúc đầu ra
ngoài sửa vang. Giang Nghị quỳ gối bên kia lưới sắt, ôm nó khóc thút thít,
nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi, để lại chú chó cứ đứng mãi bên canh chòi
gác.

Hứa Thấm sụt sùi, ngẩng đầu nhìn trời, hít vào thật sâu rồi quay sang

nhìn Tống Diệm. Anh vẫn có vẻ bình tĩnh, ra lệnh cho những binh lính ở lại
đang chìm trong buồn thương: “Nửa giờ sau, tập hợp huấn luyện!” Rồi đi
về phía ký túc xá.

Hứa Thấm biết tâm trạng anh lúc này không mấy vui vẻ. Nghiêm khắc

huấn luyện là muốn dời sự chú ý của những người ở lại, để họ không chìm
vào bi thương. Cô rảo bước đuổi theo, cùng anh trở về ký túc xá.

Anh ở phòng riêng. Căn phòng kjhoong lướn, được thu dọn rất chỉnh

tề. Tủ quần áo trteo đầy các loại quân phục từ kiểu chính thức, rằn ri đến đồ
huấn luyện.

Sắc mặc Tống Diệm không tốt lắm. Anh vẫn chưa thoát ra khỏi cảm

giác u buồn của buổi lễ giải ngũ, một mình đứng bên cạnh bàn lật đi lật lại
bảng ghi chép huấn luyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.