MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 124

Điện thoại là lão Hà gọi đến, nói là tháng trước bà nội ở quê xa ngã

bệnh, sau khi hồi phục đầu óc không minh mẫn lắm, rất nhiều chuyện
không nhớ ra. Ai nói chuyện với bà, bà cũng phản ứng chậm chạp, nhưng
lại nhớ rất rõ về Hà Tiêu, sáng sớm hôm qua tỉnh lại vẫn nói nhớ cô.

Hà Tiêu hơi bất ngờ, bởi vì từ nhỏ cô cũng không làm ông bà nội vui.

Một là lão Hà từ nhỏ đã không ở cạnh bà, thứ hai là bởi vì cô là bé gái.
Trước khi chưa tùy quân, mẹ Điền Anh chịu không ít xem thường cũng vì
vậy. Lão Hà cũng biết được cho nên giọng nói chuyện với Hà Tiêu cũng có
chút thương lượng: “Ba nói với bác cả con, để xem con có thể xin nghỉ vài
ngày về thăm bà nội con chút hay không? Không vì gì khác, chỉ khoan
dung với lòng của người già thôi.”

Trực giác của Hà Tiêu biết mẹ Điền Anh cũng không muốn cô về, hơn

nữa là gần đến cuối năm, công việc ở trung tâm cũng bận, không nên xin
nghỉ phép. Nhưng cô không muốn lão Hà khó xử, do dự rồi vẫn đồng ý.

Giọng lão Hà rõ ràng nhẹ nhỏm không ít: “Được được, ba nhanh

chóng đặt vé cho con, sắp đến tết nên vé đi về Bắc không dễ mua lắm.”

Cúp điện thoại xong, Chử Điềm dự thính sáp đến gần: “Phải về quê

à?”

Hà Tiêu gật đầu: “Chỉ vài ngày.”

Chử Điềm bỗng cười rất gian xảo: “Ôi, mình nhớ bọn người Trình đại

đội trưởng cũng đi huấn luyện dã ngoại ở Đông Bắc đó. Bây giờ cậu cũng
đi về bắc, thật là… duyên phận nha!”

Hà Tiêu sửng sốt, kịp thời phản ứng nhanh chóng phản bác: “Không

phải là câu không muốn nói đến người và việc liên quan đến Từ Nghi sao?”

Chử Điềm méo méo miệng, cúi đầu xuống ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.