"Coi trọng tôi rồi, Điềm Điềm là một cô gái tốt, tôi không có tư cách
không thích, càng không có tư cách phụ lòng cô ấy."
Hà Tiêu không hiểu: "Sao lại phụ lòng?"
"Cô cảm thấy tôi dũng cảm không?" Anh đột nhiên hỏi.
Hà Tiêu bị anh hỏi, hồi lâu mới trả lời: "Dĩ nhiên, thân là một quân
nhân ——"
"Cám ơn." Từ Nghi cười, "Chỉ là cô không phải biết, có đôi khi, tôi rất
hâm mộ Trình Miễn."
"Tại sao?"
Cô không nghĩ ra Trình Miễn mạnh hơn anh ở điểm nào, bởi vì hai
đều ưu tú như nhau.
"Nói ra cô có thể sẽ cảm thấy buồn cười." Anh nói, "Tôi hâm mộ
Trình Miễn, là bởi vì cậu ấy một mực theo đuổi tới cùng, vô cùng dũng cảm
yêu một người. Không cần hoài nghi, người đó chính là cô."
Đề tài chuyển đổi quá đột ngột, làm Hà Tiêu không biết nên tỏ ra thế
nào. Chỉ là nghe được câu này, trong lòng cô cảm thấy ấm áp: "Tôi biết."
"Hai chúng tôi là đồng đội. Không nói dối cô, có lúc, tôi cảm thấy cậu
ấy nóng bỏng mà cố chấp trong tình cảm rất là khó tin. Nhưng tại một số
thời điểm cô nhìn cậu ấy, sẽ phát hiện cậu ấy bởi vậy mà hưng phấn, vui
mừng, hoặc có thời điểm thương cảm mất mác, lại có cảm giác đây mới là
bình thường. Mỗi một khát vọng tình cảm, đều là chân thật nhất ." Từ Nghi
nhìn về phía trước, thật bình tĩnh mà nói, "Đây chính là nguyên nhân khiến
tôi hâm mộ cậu ấy."