MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 371

Trung tuần tháng mười một, buổi chiều ba bốn giờ, rốt cuộc bão cát

thổi mấy ngày nay rút đi, bầu trời lộ ra màu sắc vốn có, tinh khiết mà trong
suốt. Kết thúc huấn luyện từng chiếc xe theo thứ tự trở về đi qua cửa lớn,
theo thường lệ Trình Miễn lái xe đi ở phía sau, lại bị lính trinh sát đang
đứng gác gọi lại. Anh dỗ xe ở một bên, xách theo bình nước xuống xe, vừa
định hỏi xem có chuyện gì xảy ra, thì đã nhìn thấy Đinh Ngụy đứng ở ngoài
cửa lớn .

Bước chân ngừng lại một lát, anh quay lại đi tới chỗ Đinh Ngụy: "Tiểu

tử cậu còn biết xuất hiện à?"

"Trình Miễn." Đinh Ngụy vốn đang cúi đầu, bây giờ mới ngẩng lên,

hai mắt đỏ bừng dọa Trình Miễn giật mình.

Trình Miễn bật cười, "Không hoàn thành nhiệm vụ thì cậu cũng không

đến mức khóc cho mình xem chứ, không đến nỗi nha."

"Trình Miễn." âm thanh của Đinh Ngụy khàn khàn nói với anh, "Hồng

Kì không còn nữa rồi"

Giống như là đột nhiên gió nổi lên, Trình Miễn giống như không nghe

rõ lời nói của Đinh Ngụy, ngập ngừng, rồi lại hỏi: " Cậu vừa mới nói gì?
Cái gì mà không còn nữa?"

Đinh Ngụy nhìn anh, gằn từng chữ nói với anh: "Đơn vị tên lửa đạn

đạo bắn thử kiểu mới, nảy sinh trục trặc, Hồng Kì không buông đạn ra, mẹ
nó nổ tung với tên lửa rồi!" Nói xong chữ cuối cùng, hình như Đinh Ngụy
tưởng tượng đến cảnh tượng đó, một đại lão gia lập tức sụp đổ, ngồi chồm
hổm trên đất ôm đầu mà khóc.

Trình Miễn đứng yên tại chỗ, kinh ngạc mà nhìn Đinh Ngụy. Cho đến

khi tiếng khóc của cậu ta càng lúc càng lớn, càng ngày càng thảm thiết, anh
mới thực sự tin tưởng. Cậu ta không nói đùa, Diệp Hồng Kỳ, thật sự đã xảy
ra chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.