MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 369

hỏng một lần, không biết tại sao mà nhiều số điện thoại cũng bị mất, may
mắn anh có thói quen làm một bản coppy, nên mới không bị mất.

Tìm thấy mã số mình muốn, Trình Miễn hơi do dự, gọi tới, có chút

thấp thỏm chờ đợi một lúc, thì một giọng nữ lạnh như băng nói cho anh biết
số này không có. Khẽ cau mày, Trình Miễn lại tìm số điện thoại của một
người khác, ngược lại lần này lại có kết nối, chẳng qua giọng nói của người
bên đầu bên kia điện thoại có chút hư: "Trình Miễn?"

Trình Miễn ừ một tiếng: "Là mình."

Yên lặng khoảng một phút, ngay lập tức bên kia tuôn ra một hồi kêu

gào khoa trương: "Trình Miễn cái tiểu tử nhà cậu, cậu còn nhớ rõ Đinh gia
gia tôi à! Tôi còn tưởng rằng cậu tham gia quân ngũ xong thì không nhận ra
ai nữa rồi !"

Âm thanh cực lớn, Trình Miễn không thể không cầm điện thoại cách

xa lỗ tai một thước, vẻ mặt lúng túng liếc nhìn nét mặt bình tĩnh, nhưng
thực ra đang cười trộm của Từ Nghi, anh lại mang điện thoại áp vào bên tai
một lần nữa: "Đinh Tiểu Ngụy, thích ăn đòn phải không?"

Lão hổ muốn phát uy rồi, Đinh Ngụy vội vàng bỏ cả mặt mũi xin tha

thứ: "Đây không phải là ngài thật lâu không có liên lạc với mình... mình vui
quá nên bị kích động chứ sao. Làm sao lại gọi điện thoại cho mình vậy?
Ngài có chỉ thị mới à?"

"Ít nói nhảm đi." Trình Miễn nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ phút này anh

cực kì thả lỏng, đây là người lớn lên từ nhỏ với anh nên mới có thể khiến
anh thả lỏng, "Mình muốn hỏi cậu có phương thức liên lạc của Hồng Kì
không, số lúc trước mình không gọi được."

"Ơ, thế nào hai người các cậu chiến tranh lạnh nhiều năm như vậy, rốt

cuộc muốn quay về rồi à?" Đinh Ngụy trêu chọc anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.