MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 403

lấy từ trong túi ra một điếu thuốc. Hai người ngẩng đầu đối mặt, nhìn thấy
nét mặt lẫn nhau, cũng không nhịn được cười.

Nhìn thấy hai người đi ra ngoài, Hà Tiêu gõ cửa phòng Lỗi Lạc.

Người bên trong vẫn nghĩ là Diệp Hồng Kỳ đang dây dưa, sống chết không
để ý, Hà Tiêu không biết làm thế nào đành phải nói nhỏ : «Lỗi Lạc, là
mình. "

Một lát sau, cửa từ bên trong mở ra. Lỗi Lạc nhô đầu ra, đầu tóc rối

tung, hai mắt đỏ hồng xuất hiện trước mặt Hà Tiêu. Hà Tiêu giật mình, vội
vàng vào nhà, thuận tay đóng của lại.

«Sao thế ? "

Lỗi Lạc cúi đầu, âm thanh khàn khàn : «tên khốn kiếp Diệp Hồng Kỳ

này, chỉ lúc bị thương mới nhớ đến mình, cầu xin mình đến, hiện tại vết
thương khỏi rồi, lại muốn đuổi mình đi. Mình cũng không phải là không ai
cần, chẳng lẽ cứ lúc nào anh ta cần là mình phải đến, lúc nào không cần là
đuổi sao ?

Hà Tiêu bật cười : «Anh ấy không phải người như thế, nhất định là có

gì hiểu lầm ở đây, :

«Hiểu lầm cái P ! " Lỗi Lạc thật sự tức giận, mở miệng nói tục, «Mình

cũng không muốn hiện tại anh ta cho mình một câu trả lời ngay lập tức,
nhưng anh ta như vậy đuổi mình đi là chuyện gì chứ ? Mình cũng không
phải là vì anh ta ở chỗ này mà mình không đi ! "

Hà Tiêu choáng váng : «Không phải mong cậu đến ? hiện tại sao lại

biến thành anh ấy đuổi cậu đi ? "

Lỗi Lạc nhìn nét mặt mơ hồ của cô, càng khó nói hơn. Đúng, là cô gấp

gáp nên bị coi thường. Vừa nhận được điện thoại của anh ta, nghe được tin
tức anh ta bị thương, cô liền vội vội vàng vàng chạy đến, hoàn toàn quên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.