thể đợi đến toàn bộ đội thay đổi trang phục đã chuyển nghề rồi, kiểu quân
trang 07 kia mặc lên người hùng dũng phóng khoáng biết bao.
Tôi cũng cười theo, trong đáy lòng hoàn toàn chua xót.
Tôi biết lão Hà vẫn hoài niệm nơi đó cũng chính như tôi. Hoài niệm
đến đại viện cũ kỹ, nông trường, bãi sông, hoa nở khắp núi đồi và vô số
thời gian vui vẻ. Tôi ngày đêm nhớ đến chúng, dù đã rất nhiều năm cuối
cùng tôi vẫn chưa về đó một lần nào.
Trước đó không lâu tôi buồn phiền biết được hai năm nữa đại viện cũ
và nông trường sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Ngày nghe thấy tin tức kia tôi lại
mất ngủ. Trên mặt tình cảm cho đến bây giờ tôi là một kẻ có nhận thức
muộn màng, đều phải sau khi xa cách thật lâu mới có thể cảm thấy khổ sở.
Cho nên giấc mơ là nơi an ủi duy nhất của tôi.
Ở trong mơ tôi lại nhớ đến nông trường, vượt qua dãy tường thấp, đi
đùa nghịch nòng nọc trong bãi sông; Ở trong mơ tôi lại nhớ đến bãi tập
trong đại viện, tìm chiếc giày xăng đan bị vứt dưới bầu trời đầy sao; Ở
trong mơ, tôi ngồi xe quân sự chông chênh đến một nơi rất xa, mở đôi mắt
trong sương mù thấy được anh.
*******************************************
Chương 1
Mùa đông, thành phố B.
Sau ba ngày bão tuyết trút xuống không ngớt, cuối cùng bầu trời cũng
trong lành, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khiến tinh thần người cũng phấn chấn
lên. Quân khu B - sư bộ tập đoàn quân sư T nằm ở thành phố Đông Giao
đang mở rộng cửa lớn, từng chiếc xe quân sự nghiền nát tuyết đọng nối
đuôi nhau chạy vào.