MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 52

Hà Tiêu không nói gì, Chử Điềm lại đứng tại chỗ suy tư chốc lát,

không xác định khẽ hỏi: “Vậy là cậu ghét Trình Miễn à?”

“Mình không ghét anh ta.”

“Vậy cậu trốn tránh anh ta làm cái gì?” Chử Điềm nhiệt tình yêu thích

quân nhân đến tận trong xương, cho nên lúc nói chuyện không tự chủ được
có phần thiên vị, “Quân nhân, vẫn còn trẻ như vậy đã là sĩ quan ưu tú, có
điểm nào không được? Cậu…”

“Anh ta không có gì không tốt, hơn nữa anh ta cũng không giống như

cậu nghĩ….”

Yêu thích mình.

Ba chữ sau suýt bật ra.

Hà Tiêu kịp thời dừng lại, Chử Điềm mở to hai mắt nhìn cô, mông đợi

cô lại nói chút gì đó. Nhưng cô rửa mặt xong, lại quay người đi ra ngoài.

Chử Điềm buồn bực nhìn theo bóng lưng cô, khẽ nói thầm một câu:

Không nói cho xong, cậu nhịn chết đi.

Không phải là không nhìn ra bạn thân không vui.

Hà Tiêu biết, Chử Điềm là một cô bé ngưỡng mộ lính rất thuần túy.

Còn nhớ bữa tiệc tối tết nguyên đán năm đầu đại học, thân là người chủ trì
bữa tiệc kiêm giáo viên bảo các bạn học trong khoa đi lên sân khấu làm
một bài tự giới thiệu mình sâu sắc, câu nói đầu tiên của Chử Điềm khi lên
sân khấu là: Lý tưởng của mình chính là một quân tẩu. Người ở đó ai cũng
cười cười thiện ý, cũng từ đó trở đi, cô biết nếu là liên quan đến quân nhân
thì cô không thể giảng đạo lý với Chử Điềm…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.