MÙA GẶT - Trang 139

- Có lẽ bác sĩ muốn kiểm tra phổi của tôi.

Cả hai đều hiểu rằng kiểm tra chỉ là hình thức, chỉ là vô nghĩa khi đặt ống

nghe lên phổi, lên tim. Abby vượt qua những cảm giác kinh khủng đó, cô
chẳng có gì để nói với Mary ngoại trừ đặt tay lên cô ấy. Khi Abby kiểm tra
xong, bệnh nhân của cô vẫn nằm đó, lưng quay về phía cô.

- Chúng tôi sẽ chuyển cô ra khỏi phòng điều trị đặc biệt, sang dãy phòng

khác, ở đó sẽ yên tĩnh hơn, không có nhiều thứ làm phiền cô. Cô nên bình
tĩnh lại và hãy nghĩ về những gì thật tốt đẹp.

Không có tiếng trả lời, chỉ có một hơi thở sâu và một tiếng thở dài.

Abby rời phòng bệnh, chưa bao giờ cô cảm thấy thất bại và vô dụng như

thế này. Cô chỉ làm được một điều nhỏ bé duy nhất, là đuổi cơn đau dai
dẳng hành hạ bệnh nhân này đi trong một khoảng thời gian ngắn. Và để
Chúa sẽ làm điều còn lại.

Cô mở bệnh án của bệnh nhân rồi viết: Bệnh nhân bày tỏ nguyện vọng

được chết. Sẽ tăng lượng moocphine để giảm đau và tình trạng của bệnh
nhân hiện tại là không thể hồi phục.

Cô viết ra những yêu cầu mà y tá chăm sóc bệnh nhân cần làm và giao nó

cho Cecily, y tá của Mary. Giá như Chúa có thể thay đổi được tất cả những
điều này thì hay biết mấy. Giá như không có những căn bệnh quái ác ấy thì
cuộc sống này tuyệt vời biết mấy.

- Tôi muốn cô ấy cảm thấy thoải mái, hãy tăng liều lên một chút, cho cô

ấy đủ để cô ấy có thể ngủ được. Tội nghiệp, đau như thế thì ai mà chịu
đựng được cơ chứ.

- Vậy giới hạn tăng thêm là bao nhiêu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.