MÙA GẶT - Trang 138

- Cô không thể làm điều đó sao, bác sĩ? Cô có thể làm điều đó mà, dễ

thôi.

- Chúng tôi có thể làm cô thấy đỡ đau hơn.

- Nhưng cũng đâu có lấy khối u đi được.

Đôi mắt lại mở ra, nhìn Abby với tất cả sự chân thành nhất.

- Đúng, chúng tôi không làm được. Khối u đã lan ra nhiều chỗ quá rồi.

Chúng tôi có thể dùng liệu pháp để làm nó phát triển chậm hơn, giành thêm
cho cô một chút thời gian. Còn nếu muốn cắt hẳn khối u thì chỉ có thể có
phép màu nhiệm mà thôi.

- Thời gian?

Mary cười đau khổ.

- Tôi cần thêm thời gian để làm gì? Để nằm đây thêm một tuần, một

tháng nữa ư? Tôi thà chết đi và mọi nỗi đau sẽ chấm hết. Tại sao lại phải
chịu cảnh đau đớn này chỉ để có thêm một chút thời gian sinh tồn chứ.
Đằng nào chẳng chết, sống như thế này thì còn khổ hơn chết.

Abby nắm lấy bàn tay của Mary, giống như nắm một khúc xương bọc da,

chẳng có chút sinh khí nào.

- Hãy xử lý những cơn đau trước, nếu làm vậy mọi thứ sẽ khác. Hơn nữa

ai chẳng có khao khát được sống dù chỉ là thêm một hay hai ngày.

Để đáp lại lời Abby, Mary nghiêng người xa khỏi Abby một chút. Dường

như người nữ bệnh nhân này muốn thu mình lại với thế giới, đóng cửa với
mọi giao tiếp bên ngoài. Cô chỉ nói một câu duy nhất:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.