số 11. Ca tiếp nhận mới của Abby. Đến lượt cô trình bày.
Mặc dù đã cầm hồ sơ trong tay, cô không cần xem qua các ghi chú của
mình. Cô trình bày ca này theo những gì cô nhớ, ánh mắt tập trung vào
khuôn mặt không mỉm cười của giám đốc.
- Bệnh nhân là một phụ nữ da trắng, ba mươi tưtuổi, nhập viện lúc một
giờ sáng nay thông qua dịch vụ chấn thương sau khi xảy ra một vụ đụng xe
giữa hai xe đang chạy tốc độ cao trên đường 90. Cô đã được đặt nội khí
quản và được giữ cố định, sau đó chuyển đến đây bằng máy bay. Khi đến
phòng cấp cứu, cô đã có dấu hiệu đa chấn thương. Có hiện tượng gãy vỡ và
bị ép xương sọ, gãy xương đòn bên trái và xương cánh tay, và các vết rách
nghiêm trọng trên khuôn mặt. Theo kiểm tra sơ bộ của tôi, cô ấy là nữ da
trắng khỏe mạnh, vóc người trung bình. Cô đã không phản ứng với tất cả
các kích thích không kể đến một số tư thế duỗi chân rất đáng nghi vấn.
- Nghi vấn? - Bác sĩ Wettig hỏi - Điều đó nghĩa là gì? Cô ấy có duỗi chân
ra hay không?
Abby cảm thấy tim đập thình thịch. Chết tiệt, ông đã ở trong tình thế của
mình. Cô nuốt bọt và giải thích.
- Đôi khi các tay chân của bệnh nhân sẽ duỗi ra trước các kích thích làm
đau. Đôi khi thì không.
- Cô giải thích điều đó như thế nào? Dùng thang điểm hôn mê Glasgow
cho phản xạ thần kinh vận động?
- Vâng. Một là không có phản ứng nào, hai là tư thế duỗi chân, tôi cho
rằng có thể chấm điểm bệnh nhân là một… rưỡi.
Có một vài tiếng cười khó chịu trong các bác sĩ.