MÙA GẶT - Trang 429

- Cô ở đây và quan sát đi.

- Tôi sẽ đi với anh.

- Không, cô ở yên trong xe - và anh bắt đầu bước ra nhưng cô kéo anh

lại.

- Xem này - cô nói - Tôi sẽ là người mất tất cả. Công việc. Bằng lái xe.

Và bị coi như một kẻ giết người hoặc đại loại như một kẻ thần kinh. Thật
khốn nạn. Và tôi phải đứng ngoài ư?

- Chúng ta không thể cùng làm chuyện này, đúng không? Có ai đó có thể

nhận ra cô. Đó là cảnh báo. Liệu cô có muốn điều đó không?

Cô lặng yên. Katzka đã đúng. Chết tiệt là anh ấy đã đúng. Anh ấy không

muốn cô đi, nhưng cô vẫn khăng khăng đòi đi. Cô nói với anh ấy là có thể
lái xe một mình về nhà được mà không cần có anh. Cô ở đó một mình và
cũng không thể đi bộ vào trong tòa nhà. Cô thậm chí còn không thể tự mình
“chiến đấu” được nữa. Họ đã đi khuất cô. Cô lắc đầu quầy quậy, uất hận vì
sự bất lực của chính mình. Tức giận vì Katzka không cho cô vào.

Anh bảo “khóa cửa mau”. Rồi anh từ từ bước ra khỏi xe. Cô nhìn theo

anh lướt qua con phố, trông theo anh qua lối vào tồi tàn. Cô đang mường
tượng ra nơi anh đang đến. Nhìn cái xe lăn đến chán nản, cái chậu nôn cũng
vậy. Trên giá treo đồ của y tá dưới bìa sách nhựa màu vàng, hộp giầy chỉnh
hình. Cô đang tưởng tượng từng chi tiết bởi lẽ cô đã từng mua hàng tại cửa
hàng.

Năm phút đã trôi qua. Rồi mười phút.

Katzka, Katzka. Anh đang làm gì trong đó vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.