MÙA GẶT - Trang 441

sự. Cô cảm thấy hài lòng vì Katzka vẫn im lặng, cô không muốn trả lời
thêm một câu hỏi nào nữa, nó sẽ khiến cô nhớ về những phòng bệnh và
hình ảnh của Pete, đang nằm trên giường, máu nhỏ xuống đôi giày tennis
mới. Đôi giầy mới nhỏ làm sao, nhỏ quá cho một cậu bé mười tuổi. Và sau
đó là những ngày tháng thấy nó nằm đó, mất dần sinh khí. Đêm nó chết,
Abby đã bế nó ra khỏi giường và bế nó trong tay, nó nhẹ hơn, mong manh
như đứa trẻ chưa chào đời.

Cô không kể cho Katzka nghe chuyện này, nhưng cô cảm giác cứ như

anh biết hết. Giao tiếp bằng cảm thông. Không phải là một khả năng thiên
bẩm mà cô hy vọng anh có. Nhưng rồi có quá nhiều thứ về Katzka khiến cô
ngạc nhiên.

Anh nhìn vào màn đêm và nói:

- Tôi nghĩ đủ tối rồi đấy.

Và họ bước ra khỏi chiếc xe, đi bộ qua chiếc cổng mở.

Họ dừng lại ở một chỗ đậu thuyền, nghe tiếng nước vỗ vào bờ, tiếng kim

loại và cáp, tiếng máy bay lên xuống. Abby nhìn lên trời và thấy ánh đèn
máy bay chiếu rọi khiến cô có cảm giác mất phương hướng về không gian
và thời gian. Cô định chạm vào Katzka để lần dấu vết. Tại sao mình lại
dừng ở đây, với người đàn ông này? -
cô tự hỏi - Chuỗi sự kiện kỳ lạ nào
khiến mình đi đến giây phút này của cuộc đời?

Katzka chạm vào tay cô, cảm giác ấm và vững chắc.

- Tôi sẽ đi một vòng xem con thuyền thế nào.

Anh bước đi và anh chỉ còn cách nó vài bước chân khi anh đột ngột dừng

và quay đầu nhìn lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.