MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 106

CHƯƠNG 26

Trông tôi chẳng giống ai trên chiếc ghế dài đang ngồi chờ chuyến bay

cả, tất cả đàn ông đều mặc com-lê xám với cà vạt đỏ hoặc xanh dương - và
tôi. Tôi mặc một chiếc áo len ca-sơ-mia màu bơ cổ hình chữ V, quần jean
bó và một chiếc áo khoác bằng vải tuýt chít ngang eo. Tóc tôi sáng bóng
lên. Mấy gã đàn ông liếc nhìn làm tôi thấy hãnh diện vô cùng.

Trong khi chờ máy bay cất cánh, tôi thầm kiểm tra lại mấy việc: Rằng

nhân viên chăm sóc cho Martha đang lo cho nó. Rằng tôi đã khóa và cất
khẩu súng cùng huy hiệu của mình vào trong ngăn kéo. Rằng tôi đã bỏ điện
thoại di động lại trong xe. Thật ra, bỏ điện thoại lại là do sai sót, nhưng tôi
không ngần ngại tự bảo rằng mình cố tình bỏ nó lại, với ý nghĩa là tôi muốn
tránh xa công việc.

Tôi chỉ bay một chuyến ngắn thôi nhưng đã kịp mang theo mình những

vật dụng cần thiết: son môi và vé khứ hồi hạng thương gia đến sân bay
Reagan.

National mà Joe đã đưa tôi cùng với chìa khóa nhà anh ấy kèm lời nhắn

“Đây là ‘giấy thông hành đến với Joe’ và bất cứ lúc nào cũng tốt. xoxo,
Joe”.

Tôi cảm thấy một chút liều lĩnh khi máy bay cất cánh. Không chỉ là tôi

đang rời bỏ thành phố với một mâu thuẫn chưa giải quyết được mà còn có
một điều gì đó làm tôi thấy bồn chồn, lo lắng lắm.

Joe đã từng bất ngờ đến thăm tôi, nhưng tôi chưa bao giờ ghé qua thăm

anh mà không báo trước cả.

Ly rượu sâm-panh trước khi bay giúp tôi ổn định lại và ngay sau khi máy

bay cất cánh, tôi hạ ghế thấp xuống và bật nó ra rồi nằm ngủ, chỉ thức dậy
khi nghe tiếng viên phi công thông báo máy bay sắp hạ cánh xuống
Washington DC.

Nửa tiếng sau, taxi lái vòng vòng quanh hàng cây và mấy cái đài phun

nước trước khu chung cư phức hợp Kenedy-Warren sang trọng dạng chữ L.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.