MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 117

CHƯƠNG 29

Rich Conklin và tôi chỉ vừa mới trở về phòng làm việc của đội trọng án

sau một buổi sáng mệt nhoài điều tra về vụ rượt đuổi bắn súng quyết liệt,
táo bạo thì Jacobi vẫy chúng tôi vào phòng làm việc của ông.

Chúng tôi băng qua nền sàn được lót vải xám để đến căn phòng bao kính

trong suốt, tìm chỗ ngồi, Conklin thì ngồi trên góc bàn nơi Jacobi từng
ngồi, còn tôi thì yên vệ trên chiếc ghế kế bên bàn làm việc của Jacobi, quan
sát ông ta thoải mái trên chiếc ghế đã từng là của tôi trước đây.

Tôi vẫn đang cố gắng tập quen dần với sự hoán ngôi này. Tôi nhìn quanh

cái mớ lộn xộn mà Jacobi tạo ra chỉ không đầy hai tuần: báo chất thành
chồng trên sàn và bên ngưỡng cửa sổ, mùi thức ăn xông ra từ sọt rác choáng
cả không gian phòng.

“Ông bừa bộn quá đấy Jacobi ạ”, tôi nói. “Và ý tôi là nó giống như một

sân nuôi gia súc vậy”.

Jacobi bật cười, điều mà ông ta làm nhiều trong mấy ngày qua hơn là

làm trong hai năm trước đây, và dù việc giáng chức vừa rồi khiến tôi tự ái,
nhưng tôi rất mừng vì ông không còn hay cáu gắt nữa. Ông là một cảnh sát
có năng lực, giỏi trong việc điều khiển, làm chủ những tình thế tưởng như
bất khả thi, và tôi thì đang nỗ lực với chính mình để có thể lại yêu mến ông
ta như xưa.

Jacobi ho khục khặc, nói “Có một vụ án mới, một đứa trẻ đã bị bắt cóc”.
“Và chúng ta phải điều tra vụ này sao?’ Conklin hỏi.
“Lực lượng hình sự đã theo vụ này được mấy tiếng rồi, nhưng có bằng

chứng cho thấy đây là một vụ mưu sát”, Jacobi nói. “Chúng ta sẽ cùng phối
hợp với Trung úy Macklin”.

Một âm thanh rì rì vang lên từ máy tính của Jacobi khi ông ta khởi động

máy, một điều mà ông chưa bao giờ làm trước khi được thăng chức. Ông lôi
một cái đĩa CD ra khỏi mớ lộn xộn trên bàn rồi vụng về đẩy nó vào trong
khay CD/DVD của máy tính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.