CHƯƠNG 30
Jacobi nhấp chuột mấy cái rồi xoay chiếc Laptop qua cho Conklin và tôi
xem đoạn băng đang chạy trên màn hình.
“Đây là Madison Tyler”, ông ta nói.
Máy quay tập trung vào một đứa bé tóc vàng nhỏ nhắn vừa bước ra sân
khấu từ phía sau tấm màn. Cô bé mặc một cái áo đầm nhung kiểu đơn giản
màu xanh biển có cổ viền ren, vớ và một đôi giày đỏ sáng bóng hiệu Mary
Janes.
Cô bé quả thật là đứa trẻ dễ thương nhất mà tôi từng thấy, ánh nhìn
thông minh ngời lên trong đôi mắt có thể xóa đi ý nghĩ rằng cô bé chỉ như
là một đứa trẻ con nhà giàu có đơn thuần mà thôi.
Những tràng vỗ tay vang lên khắp phòng Jacobi khi cô bé trèo lên chiếc
ghế để ngồi đánh đàn piano trước cây đại dương cầm Steinway sang trọng.
Tiếng vỗ tay nhỏ dần, cô bé bắt đầu chơi một bản nhạc cổ điển mà tôi
không biết được là bài gì, nhưng dường như nó rất khó còn cô bé thì không
có vẻ phạm bất kỳ một lỗi nào hết.
Cô bé kết thúc bài nhạc bằng một đoạn nhạc ngẫu hứng, duỗi thẳng tay
xuống phím đàn, thả những nốt nhạc cuối cùng trong tiếng hoan hô và tràng
vỗ tay nồng nhiệt.
Madison quay lại nói với khán giả “Cháu sẽ có thể chơi tốt hơn nữa khi
tay cháu dài ra thêm”.
Tiếng cười trìu mến dậy lên từ mấy chiếc loa phóng thanh, rồi một bé
trai khoảng chín tuổi tiến ra từ sau cánh gà sân khấu, trao cho cô bé một bó
hoa để chúc mừng.
“Cha mẹ cô bé có nhận được cú điện thoại nào chưa?” tôi hỏi, nước mắt
chảy quanh sau khi xem đoạn băng về Madison Tyler.
“Vẫn còn sớm lắm, nhưng không, họ vẫn chưa nghe được bất kỳ điều gì
từ người nào hết”, Jacobi nói. “Không có lấy một lời. Không nghe đòi tiền
chuộc gì cả cho đến giờ phút này”.