MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 123

Trong khoảng hai mươi phút, Madison xoay vòng chiếc ghế từ bên này

sang bên kia chiếc bàn làm việc của Cindy, viết nguệch ngoạc lên tập giấy
nháp, giả vờ như mình là phóng viên đang phỏng vấn Cindy về công việc.

“Tại sao cái này được gọi là ‘hạn chót’? Cô có bao giờ e ngại khi viết về

những người xấu không? Câu chuyện ngớ ngẩn nhất mà cô từng viết là câu
chuyện nào?”

Maddy là một đứa trẻ thú vị, khôi hài và ngoan ngoãn, và Cindy cảm

thấy buồn buồn khi thư ký của Tyler quay lại bảo “Thôi nào Madison. Cô
Thomas phải làm việc đó”.

Cindy hôn chùn chụt vào má cô bé, nói rằng “Cháu đáng yêu lắm đấy, có

biết không?”

Madison choàng tay quanh cổ Cindy và hôn lại. “Gặp lại cháu trong mục

truyện cười trên báo nhé”, Cindy nói với theo Madison Tyler, cô bé xoay
vòng vòng, cười toe toét “Vâng, cháu sẽ lên trang báo đó đấy!”

Giờ thì Cindy hướng mắt về màn hình máy tính còn để trống, đờ đẫn với

ý nghĩ Madison bị giam giữ bởi những người không hề yêu thương cô bé, tự
hỏi liệu cô bé có bị trói chặt trong cốp xe hay bị quấy rối tình dục không và
liệu rằng cô bé đã chết rồi chăng.

Cindy mở một thư mục mới trong máy tính, sau một mớ bòng bong rối

rắm, câu chuyện như đoạn chỉ được tháo ra dưới những ngón tay thoăn
thoắt đánh máy của cô. “Đứa con gái năm tuổi của Henry Tyler, báo Tin tức
hàng ngày, đã bị bắt cóc sáng nay khi chỉ cách nhà vài dãy phố...”

Cô ấy nghe thấy tiếng Henry Tyler vọng lên trong đầu, giọng nói nghe

như ai bóp nghẹt cổ mình, nghẹn lại một nỗi đau “Viết đi Cindy. Và cầu
Chúa phù hộ cho chúng ta tìm lại được Madison trước khi quá muộn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.