MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 149

CHƯƠNG 39

Tôi thấy mình thật điên rồ, nửa muốn Joe, nửa không muốn anh cùng

một lúc.

Lúc đầu, lý trí mách bảo tôi rằng tôi vẫn còn đang chới với, rối bời trong

sự lo lắng dành cho Madison và Paola, nhưng điều xâm chiếm tâm trí tôi là
sự xấu hổ khi tôi xuất hiện ở nhà Joe gần hai tuần trước, cần anh biết bao,
cảm giác như là tôi đi đến một nơi mà mình không thuộc về nơi đó.

Anh đang nằm kế bên tôi, tay đặt lên bụng tôi.
“Có chuyện gì vậy, Lindsay?”
Tôi lắc đầu - không, chẳng có gì đâu anh ạ - nhưng Joe quay tôi về phía

anh, bắt tôi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh sâu thẳm của anh.

“Ngày hôm nay em mệt mỏi quá Joe ạ”, tôi nói với anh.
“Ừ, chắc vậy rồi”, anh nói. “Điều đó đâu có gì mới, nhưng tâm trạng của

em thì có đấy”.

Tôi cảm nhận nước mắt mình đang chảy tràn xuống má và điều đó làm

tôi ngượng ngùng quá. Tôi không muốn mình trở nên yếu đuối trước mặt
Joe. Không phải ngay lúc này đâu.

“Kể cho anh nghe đi nào Lindsay”, anh nói.
Tôi cuộn mình về phía anh, đặt tay lên khuôn ngực vạm vỡ của anh, rúc

đầu vào dưới cằm anh. “Em không thể chịu đựng được điều này, Joe à”.

“Anh biết, anh biết em nghĩ thế nào mà. Anh muốn chuyển đến đây

sống, nhưng bây giờ chưa phải lúc”.

Hơi thở tôi chậm đi khi anh nói về tình hình hiện tại của cuộc chiến, đợt

bầu cử vào năm tới, các vụ đánh bom ở mấy thành phố lớn và Cục An ninh
Quốc gia.

Rồi đến lúc tôi ngừng nghe anh nói. Tôi bước xuống giường và mặc áo

choàng vào.

“Em sẽ trở lại chứ?” Joe hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.