nhấp nhô chỉ chực kéo ra đại dương xanh thẳm.
“Cô ấy không phải bị xô ngã tại đây”, Conklin nói. “Dễ bị phát hiện lắm
vì xung quanh có người”.
Tôi nheo mắt nhìn lên bóng của anh bảo vệ cầu đang đi tuần tra quanh
công trường với khẩu súng trường bán tự động hiệu AR-15.
“Ừ, tùy thuộc vào thời gian và thủy triều, có thể cô ấy đã bị đẩy xuống từ
một chiếc cầu dẫn ra biển nào đó. Kẻ sát nhân ắt hẳn đã nghĩ cô ấy sẽ bị
sóng cuốn trôi ra biển.
“Bác sỹ G đến rồi kìa’, Conklin nói.
Vị bác sỹ pháp y trông tươi tỉnh hơn vào buổi sáng hôm đó, mái tóc bạc
ướt nước vẫn còn hằn những vết lược chải, bộ quần áo liền ủng chống nước
kéo cao lên tới giữa ngực, mũi hồng lên dưới bộ phận cố định kính.
Ông ta và một phụ tá đi trước dẫn đường, chúng tôi theo sau, bước đi
lúng túng trên những hòn đá lởm chởm, dốc bốn mươi lăm độ, cao khoảng
bốn mét rưỡi so với mép vịnh.
“Đứng yên tại đó. Cẩn thận đấy”, Bác sỹ Germaniuk nói khi chúng tôi
tiếp cận cái xác. “Không muốn bất kỳ ai ngã và chạm vào thứ gì đó”.
Chúng tôi giữ khoảng cách khỏi hiện trường khi bác sỹ G trườn xuống
mấy tảng đá mòn, tiến đến gần tử thi, đặt bộ dụng cụ hành nghề bên cạnh,
sử dụng chiếc đèn soi, ông bắt đầu bước kiểm tra sơ bộ.
Tôi có thể thấy cái xác khá rõ trong ánh sáng của chiếc đèn. Gương mặt
của nạn nhân bị thâm sì và trương phình ra.
“Có hiện tượng da bị phù ở đây”, Bác sỹ G nói với tôi. “Cô ấy bị ngâm
dưới nước khoảng hai ngày rồi. Đủ lâu để trương lên như một cái phao”.
“Cô ấy có vết thương nào ở đầu do bị súng bắn không?’
“Không thể nói được. Cô ấy trông giống như bị va đập mạnh vào đá. Tôi
sẽ chụp X-quang từ đầu đến chân khi chúng tôi mang cô ấy trở về phòng
xét nghiệm.
Bác sỹ G chụp hình tử thi hai lần từ mỗi góc cạnh ánh đèn nháy lên chỉ
trong một hai giây.
Tôi vội vàng ghi nhớ phục trang của cô gái - áo khoác sẫm màu, áo len
cổ lọ, mái tóc ngắn, gần giống với kiểu tóc úp cái bát để phân biệt mà tôi