CHƯƠNG 47
Đó là buổi sáng thứ hai, khi bình minh vừa ló dạng.
Conklin và tôi đến công trường xây dựng bên dưới mũi Fort, một pháo
đài bằng gạch khổng lồ được xây dựng trên rìa của bán đảo San Fraincisco
trong suốt cuộc nội chiến, giờ đây đứng dưới bóng của chiếc Cầu Kim Môn
kỳ vĩ.
Một cơn gió nhẹ mang đầy hơi nước thổi tới vịnh, làm gợn lên những
con sóng bạc đầu nối tiếp xô đẩy nhau, giúp cho cái oi nồng của không khí
giảm đi khiến ta có cảm giác nhiệt độ lúc này chỉ là ba mươi lăm chứ không
phải là năm mươi độ F nữa.
Người tôi chợt run rẩy, có thể vì cơn gió làm mình ớn lạnh hoặc cũng có
thể là linh tính mách bảo về thứ mà chúng tôi sắp sửa tìm ra.
Tôi kéo phéc-mơ-tuya áo khoác len lên một tí, cho hai bàn tay vào trong
túi khi cơn gió mang đầy hơi nước quất tới tấp vào mắt tôi.
Một người thợ hàn đang làm việc trên phần móng cầu tiến về phía chúng
tôi, mang theo mấy bình café từ '“xe rác”, một chiếc xe chở thức ăn nằm
ngoài hàng rào lưới sắt ngăn cách công trường xây dựng với bên ngoài.
Người thợ hàn tên là Wayne Murray, anh ta kể với tôi và Conklin về việc
sáng hôm đó khi đến chỗ làm, anh ta thấy một vật gì đó có vẻ kỳ lạ nằm
mắc trên mấy tảng đá bên dưới pháo đài.
“Lúc đầu tôi cứ tưởng đó là một con hải cẩu”, anh ta buồn bã nói. “Khi
đến gần hơn, tôi thấy một cánh tay buông thõng xuống nước. Tôi chưa bao
giờ thấy xác chết nào trước đây cả”.
Cửa xe hơi đóng sầm sập, tiếng người bước vào cảnh cổng lưới sắt, nói
chuyện, cười đùa - mấy công nhân xây dựng, người của Dịch vụ y tế khẩn
cấp và hai cảnh sát viên của khu Park Service.
Tôi nhờ họ giăng dây rào quanh hiện trường.
Rồi tôi đưa mắt về phía cái bóng đen sì nằm trên mấy tảng đá bên dưới
bờ kè, một bàn tay, chân trắng toát xoãi dài trong bọt biển li ti của con sóng