MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 180

vẫn toát lên sự ân cần của một người bạn thân. Cô ấy hỏi tôi một vài câu
nhưng hầu như chỉ muốn làm tôi lộ ra sơ hở.

Tôi hớp vài ngụm nước thấm giọng, giúp thông cổ rồi kể cho Claire

nghe về chuyện tôi bị giáng chức ở Phòng Cảnh sát San Francisco.

Nét sững sờ lộ rõ trong đôi mắt cô ấy. Thêm một lần nữa. “Cậu làm

mình ngã ịch xuống đường, tự đề nghị được giáng cấp và bảo Joe rời xa cậu
- cùng một lúc đó hả? Ôi tớ lo cho cậu quá Lindsay ạ. Cậu ngủ có đủ giấc
không? Có uống thuốc bổ không? Ăn uống có đầy đủ, điều độ không?”

Không, không, không.
Tôi thả phịch người xuống ghế khi cô y tá bước vào, mang một cái khay

đựng thuốc và bữa tối cho Claire.

“Bác sỹ Washburn à, cô lại thế nữa rồi. Tựa lưng xuống giường đi nào”.
Claire dựa lưng thoai thoải xuống gối, đẩy cái khay ra xa ngay khi cô y

tá rời khỏi phòng. “Lại là món này nữa à”, cô ấy nói.

Hôm nay tôi đã ăn gì chưa nhỉ? Tôi không nghĩ là mình đã có gì vào

bụng. Tôi chiếm lấy thức ăn của Claire, trộn đậu Hà Lan nấu quá lửa với
bánh mì dồn thịt bằng nĩa, đón lấy ly kem ăn lấy ăn để trước khi kể cho cô
ấy nghe rằng chúng tôi đã nhận dạng thi thể của Paola Ricci.

“Những kẻ bắt cóc đã bắn cô bảo mẫu trong vòng một phút sau khi bắt

cô và đứa bé lên xe. Không thể tống khứ cô kịp lúc. Nhưng chúng tôi chỉ
biết có vậy thôi Claire ạ. Chúng tôi không biết ai đã gây ra chuyện này, tại
sao và chúng mang Madison đi đâu nữa”.

“Tại sao mấy thằng khốn đó vẫn chưa gọi cho bố mẹ đứa bé?”
“Câu hỏi hay đó. Đã quá lâu rồi mà không có đòi hỏi tiền chuộc gì cả.

Tôi không nghĩ bọn chúng cần tiền của nhà Tyler”.

“Chết tiệt thật!”
“Ừ’. Tôi bỏ cái muỗng nhựa xuống khay rồi dựa lưng lại vào ghế, mắt

nhìn vô định.

“Lindsay này’.
“Tớ cứ suy nghĩ mãi về Paola. Cô ấy bị bắn vì chứng kiến cảnh Madison

bị bắt cóc”.

“Nghe hợp lý đấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.