MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 208

CHƯƠNG 55

Brenda Fregosi đã làm thư ký trong văn phòng của đội trọng án được vài

năm, và với cái tuổi hai mươi lăm, cô ấy đã thuần thục công việc nơi đây.

Cô ấy gật gù đầy cảm thông khi tôi nói chuyện điện thoại với Henry

Tyler và khi tôi gác máy, cô đưa cho tôi một mẩu tin nhắn.

Tôi đọc chữ viết nhọn nhọn của cô ấy: “Claire muốn cô đến bệnh viện

lúc sáu giờ tối nay”.

Giờ đã gần sáu giờ rồi.
“Giọng cô ấy nghe thế nào?” tôi hỏi.
“Tôi nghĩ là ổn cả”.
“Cô ấy chỉ nói có bấy nhiêu thôi hả?”
“Chính xác những lời cô ấy nói là như thế này : ‘Brenda, làm ơn hãy nói

với Lindsay đến bệnh viện vào lúc sáu giờ nhé. Cảm ơn cô nhiều lắm.”’

Tôi mới vừa gặp Claire vào hôm qua. Có chuyện gì thế nhỉ?
Tôi lái xe thẳng đến Bệnh viện Đa Khoa San Francisco, tâm trí tôi quay

cuồng với những ý nghĩ lo lắng, sợ hãi khủng khiếp. Claire từng nói với tôi
về não bộ, đặc điểm cơ bản của nó là khi chúng ta thấy vui vẻ, chúng ta
không bao giờ có thể tưởng tượng được cảm giác buồn bã là như thế nào.
Và khi chúng ta cảm thấy không vui, chúng ta không thể mường tượng rằng
có khi chúng ta không biết buồn là gì.

Khi tôi ngậm một viên kẹo bạc hà hiệu Altoids, tiếng khóc, gọi “Mẹ ơi”

của đứa con gái bé nhỏ vang lên trong đầu tôi, và nó trộn lẫn với phản ứng
tự nhiên tiêu cực mà tôi có đối với bệnh viện kể từ khi mẹ tôi qua đời cách
đây gần mười lăm năm.

Tôi cho xe vào bãi đậu xe của bệnh viện, nghĩ về quãng thời gian hạnh

phúc khi có Joe bên cạnh và trò chuyện cùng anh trong những lúc thấy buồn
bã, nản chí khi đã ba ngày trôi qua mà tôi vẫn còn choáng váng, mịt mờ
trong tình trạng bế tắc như thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.