MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 262

CHƯƠNG 70

Tôi nghe tiếng Cindy ở lối ra vào và nhanh chóng đi khỏi hiện trường vụ

án để có thể đưa tay ra quàng lấy cô ấy ngoài hành lang.

“Tớ không sao, tớ không sao”, tiếng cô thì thầm. “Tớ mới vừa nhận

được tin nhắn của cậu”.

“Cậu có quen biết với nạn nhân không?”
“Tớ không nghĩ mình biết bà ấy. Tên cũng không. Để tớ nhìn bà ấy nào”.
Hiện trường vụ án rất hạn chế người ra vào và Cindy biết rõ điều đó,

nhưng nó là một cuộc chiến mà tôi đã đánh và thua Cindy từ trước đây rồi.
Giờ thì mắt cô lại ánh lên tia nhìn đó. Bướng bỉnh. Cứng đầu cứng cổ. Và
rất khôn ngoan.

“Đứng qua một bên và không được đụng vào thứ gì hết đấy”.
“Tớ biết mà. Tớ không làm thế đâu”.
“Nếu có bất kỳ ai phản đối, cậu phải rời đi ngay. Và tớ muốn cậu hứa sẽ

không viết bất kỳ điều gì về nguyên nhân dẫn đến cái chết của nạn nhân,
được chứ?”

“Tớ thề, được chưa?” cô ấy nói, như có ý cãi lại.
Tôi chỉ vào một góc trống trong căn phòng và Cindy bước đến đó. Mặt

cô ấy tái nhợt đi trước cảnh tượng người đàn bà nằm chết sóng soài trên nền
nhà, nhưng như những người khác đang có mặt trong căn hộ 5J, cô ấy
không hỏi han gì cả.

“Đó là Cindy đó hả?” Conklin hỏi tôi, hất cằm về hướng Cindy đang

đứng ở góc phòng.

“Ừ, cô ấy đáng tin cậy đó”.
“Nếu cô nói vậy thì tôi nghe vậy”.
Tôi giới thiệu Rich với Cindy khi thi thể của Irene Wolkowski được

quấn lại trong mấy tấm vải trắng rồi cho vào một cái túi có kéo khóa.
Chúng tôi bàn luận, đưa ra các giả thiết về vụ án khi một cơn gió lạnh thổi
xộc vào nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.