“Tôi là lính cứu hỏa thuộc trạm 14 nằm ở đường 26 và Geary”.
“Tại sao anh có mặt trên chuyến phà Del Norte vào ngày 1 tháng 11?”
“Tôi thường đưa các con tôi đi chơi vào cuối tuần”, Stringer mỉm cười,
trả lời. “Các con tôi thích du ngoạn trên phà lắm”.
“Có điều gì bất thường xảy ra trên phà vào ngày hôm đó không?”
“Có, tôi thấy cảnh bắn giết trên khoang thượng”.
“Kẻ nã súng đó có mặt tại tòa ngày hôm nay không?” Yuki hỏi.
“Vâng, có”.
“Anh có thể chỉ cho chúng tôi xem đó là ai không?”
“Ngay đằng kia. Người đàn ông trong bộ com-lê xanh”.
“Xin thư ký tòa vui lòng ghi lại rằng anh Stringer đây đã chỉ đúng vào bị
cáo, Alfred Brinkley. Anh Stringer, anh đứng cách Andrea và con trai của
cô ấy, Anthony bao xa khi Brinkley nã súng vào họ?”
“Bằng khoảng từ chỗ tôi ngồi đến chỗ cô đứng thôi. Chừng một mét
rưỡi, hai mét gì đó”.
“Anh có thể nói cho chúng tôi biết anh đã thấy gì không?”
Gương mặt Stringer dường như rúm lại khi anh hồi tưởng về cái ngày
máu me và kinh hoàng đó. “Cô Canello đang rầy la cậu con trai mình, cũng
khá gay gắt, tôi nghĩ vậy.
“Xin đừng hiểu nhầm ý tôi. Cô ấy không phải đang chửi rủa thằng bé
đâu. Chẳng qua là thằng bé có vẻ bướng bỉnh, không nghe lời, và tôi định
can ngăn. Nhưng tôi chưa kịp nói bất kỳ điều gì thì bị cáo đã bắn cô ấy. Và
rồi hắn tiếp tục nã đạn vào thằng bé. Thế là mọi thứ trên phà rối tung cả
lên”.
“Brinkley có nói bất kỳ điều gì với ai trong số hai nạn nhân trước khi ra
tay hạ sát họ không?”
“Không. Hắn chỉ nã đạn liên tiếp hai phát. Pằng. Pằng. Rất lạnh lùng”.
Yuki để cho những lời của Bernard Stringer từ từ thấm vào những người
dự khán, rồi nói “Để rõ ràng hơn nhé, khi anh nói ‘rất lạnh’, anh không phải
nói về nhiệt độ đó chứ?”
“Không, đó là cách mà hắn giết người. Gương mặt hắn lúc ấy lạnh
băng”.