CHƯƠNG 72
Yuki đứng giữa phiên tòa, cảm giác như mình thật non nớt, cứ như lần
đầu tiên tranh tụng. Cô bám chặt lấy cạnh của cái bục dành cho luật sư có
kích thước như một cái giá để bàn nhạc, thầm nghĩ về lúc Len đứng sau nó
thì trông như thế nào. Cô đứng ngang chóp của nó như một học sinh tiểu
học vậy.
Ban hội thẩm nhìn cô, hy vọng cô sẽ làm điều gì đó vượt ra ngoài tầm
vóc mình.
Liệu cô có thể thuyết phục họ định Alfred Brinkley tội danh mưu sát
thành lập không?
Yuki cho gọi nhân chứng thứ nhất, cảnh sát viên Bobby Cohen, người có
mười lăm năm kinh nghiệm trong Sở cảnh sát San Francisco, vẻ ngoài và
hành vi đầy vẻ đáng tin cậy kiểu tôi-sẽ-nói-sự-thật-và-chỉ-nói- sự-thật, tạo
nên một phong thái vững chắc cho trường hợp của bên nguyên.
Yuki dẫn dắt viên cảnh sát nhớ lại những gì anh đã nhìn thấy khi bước
lên chiếc phà Del Norte, và khi cô hoàn tất phần chất vấn của mình, Mickey
Sherman chỉ hỏi Bobby một câu duy nhất.
“Anh có chứng kiến thảm họa trên phà không?”
“Không, không có”.
“Cảm ơn anh. Tôi chỉ hỏi bấy nhiêu thôi”.
Yuki thầm khen Cohen, nghĩ rằng dù Cohen không nhìn thấy vụ nã súng,
nhưng anh đã tái hiện cảnh tượng ấy cho các thành viên hội thẩm, giúp họ
hình dung ra bức tranh toàn cảnh của vụ thảm sát tang thương và từ điểm
này cô sẽ lấy đà tăng tốc.
Cô cho gọi Bernard Stringer, một lính cứu hỏa đã nhìn thấy Brinkley bắn
giết Andrea và Tony Canello. Stringer lê bước đến bục đứng và tuyên thệ
trước khi ngồi xuống. Anh ta khoảng gần ba mươi tuổi, với vẻ mặt chân
thật, thuần Mỹ của một cầu thủ bóng chày. Yuki hỏi “Anh Stringer, anh làm
nghề gì?”