MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 404

Giọng tôi oang oang, theo loa dội khắp dãy nhà ngoại ô yên tĩnh. Mấy

con chim giật mình bay đi, rồi rơi bịch xuống vì va vào chiếc cánh bén ngót
của máy bay lên thẳng.

Conklin nói “Có tiếng động ở tầng hai”.
Các cơ trong người tôi như căng cứng lại. Mắt tôi phóng thẳng vào mặt

trước căn nhà. Tôi chẳng thấy gì cả, nhưng da tôi như bị kim châm. Tôi cảm
thấy có một khẩu súng đang chĩa thẳng vào mình.

Tôi đưa chiếc loa lên lần nữa - nhấn vào nút phóng âm.
“Ông Renfrew, đây là cơ hội cuối cùng và tốt nhất cho ông đó. Chúng tôi

có đầy đủ vũ khí đang nhắm mục tiêu vào nhà ông và có thể biến nó thành
tro bụi. Đừng để chúng tôi phải động thủ đấy”.

Cánh cửa trước mở ra ken két. Bóng Renfrew đổ dài xuống nền nhà. Hắn

hét to lên “Tôi ra đây, tôi ra đây. Đừng bắn, xin đừng bắn tôi".

Tôi quay ngoắt qua trái nhìn xem đội phản ứng nhanh của Cục điều tra

liên bang đang phản ứng thế nào. Hơn một tá súng trường M16 vẫn còn
nhắm mục tiêu vào cửa trước. Tôi biết rằng đâu đó trên mái nhà, có lẽ là
khoảng ba mươi mét, một người phụ trách bắn tỉa với khẩu Remington
Model 700 hỏa lực mạnh đang chĩa vào trán Renfrew.

“Bước ra ngoài cho chúng tôi thấy nào, Renfrew”, tôi gọi người đàn ông

đang đứng ở ngạch cửa. “Quyết định sáng suốt đó, Renfrew”, tôi nói “Giờ
thì xoay người và đi thụt lùi ra cửa hướng theo tiếng loa”.

Renfrew đứng dưới vòng bao vây ở lối ra vào. Mười mét cỏ xanh được

cắt tỉa tỉ mỉ trải dài dưới chân ngăn cách chúng tôi với Renfrew nơi ngạch
cửa.

“Tôi không thể làm thể’, Renfrew nói giọng yếu ớt gần như van xin,

“Nếu tôi bước ra đó, bà ấy sẽ bắn tôi ngay".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.