MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 418

CHƯƠNG 117

"Vậy là sau tai nạn của em gái mình, anh đã vào điều trị tại Bệnh viên

công Napa?” Sherman hỏi, nhận thấy rằng Fred đang gần như hoàn toàn thư
giãn trên vành móng ngựa. Tốt hơn cả những gì mà ông trông đợi.

“Vâng, tôi cam đoan đó là sự thật. Lúc đó tôi hoàn toàn bế tắc và sa sút”.
“Tôi hiểu. Và anh đã được điều trị tại Napa phải không?”
“Chắc chắn rồi. Mười sáu tuổi, đủ khả năng nhận thức nó khủng khiếp

thế nào khi chứng kiến em gái chết ngay trước mắt mình”.

“Vì vậy anh bị trầm cảm nặng nề bởi vì khi em gái anh bị chiếc sào quẹt

trúng làm ngã xuống biển, còn anh thì không thể cứu được cô bé?”

“Thưa quý tòa”, Yuki nói, đứng bật dậy, “Chúng ta không hề phản đối

chứng cứ của ông Sherman đây, nhưng tôi nghĩ ít nhất ông ta nên tuyên
thệ”.

“Tôi sẽ hỏi một câu khác”, Sherman mỉm cười bình tĩnh, chỉ chăm chú

hỏi chuyện thân chủ mình. “Fred này, anh có nghe tiếng nói đó trước tai nạn
của em gái mình không?”

“Không, tôi chỉ bắt đầu nghe thấy tiếng của hắn ta sau đó thôi”.
“Fred, anh có thể nói cho ban hội thẩm nghe anh đang nói tới ai không?”
Brinkley dùng hai tay đan lại ôm lấy đỉnh đầu, thở dài thườn thượt như

thể tả lại tiếng nói đó sẽ mang hắn trở về thực tại vậy.

“Thấy không, có hơn một tiếng nói nữa đấy”, Brinkley giải thích. “Có

một giọng phụ nữ, nghe trầm bổng ê a và như tiếng ngựa hí, nhưng thôi
quên bà ta đi. Có một giọng nói khác kìa, và hắn ta thật sự rất giận dữ. Mất
tự chủ, giận dữ la hét đinh tai. Và hắn ta điều khiển tôi”.

“Đây có phải là giọng nói bảo anh nã đạn giết người trên chuyến phà

ngày 1 tháng 11 không?” Brinkley buồn bã gật đầu. “Hắn ta thét lên 'Giết,
giết, giết,' và không có gì khác quan trọng hơn việc đó nữa cả. Tất cả những
gì tôi có thể nghe là giọng của hắn, tất cả những gì tôi có thể làm là mệnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.