CHƯƠNG 119
Fred Brinkley ngồi trên chiếc giường thô cứng trong căn buồng giam sáu
mét vuông ở tầng mười của Sở Tư pháp.
Có tiếng ồn bao quanh lấy hắn, tiếng những tù nhân khác, tiếng ken két
của những chiếe xe đẩy thức ăn, tiếng đóng cửa vang rền và âm thanh dội
lại dọc theo dãy phòng.
Bữa tối của Brinkley nằm trên chiếc khay để trong lòng hắn, hắn ăn ức
gà chiên, khoai tây nghiền nước lõng bõng và bánh mì kẹp thịt, y như bữa
tối hôm trước, miệng nhai đều đều mà nét mặt không vui.
Hắn chùi miệng bằng giấy ăn màu nâu, rồi cuộn nó chặt lại cho đến khi
nó tròn như một hòn bi và thả xuống ngay giữa đĩa đựng thức ăn.
Đoạn hắn xếp bát đĩa bằng nhựa gọn lại một bên rồi đứng dậy, bước hai
bước và đút cái khay xuống khe cửa.
Rồi hắn quay lại giường ngủ và dựa lưng vào tường, thòng chân qua
cạnh giường. Từ vị trí này, hắn có thể nhìn thấy cái bồn rửa mặt tạm nằm
bên trái và bức tường than óng trơ trụi nằm đối diện với mình.
Bức tường được sơn màu xám, chữ viết cào xước vào trong lớp bê tông
đầy những nơi chốn, số điện thoại, tiếng chửi tục và tên của mấy gã xã hội
đen cùng những biểu tượng mà hắn không hiểu được.
Hắn bắt đầu đếm các viên gạch trên tường đối diện chỗ mình, mắt lần
theo vết vữa như thể xi măng kết dính các viên gạch lại với nhau là một mê
cung và đường ra nằm đâu đó giữa các viên gạch vậy.
Bên ngoài buồng giam, một nhân viên an ninh đang đến lấy khay đi.
Huy hiệu đề tên anh ta là OZZIE QUINN.
“Đến giờ uống thuốc rồi đấy, Fred”, Ozzie nói.
Brinkley bước đến cánh cửa chấn song có gác thanh sắt, đưa tay ra lấy
chiếc cốc nhỏ bằng giấy đựng mấy viên thuốc. Ozzie canh chừng khi
Brinkley dốc mấy viên thuốc vào miệng.