MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 431

CHƯƠNG 121

Mickey Sherman bật đứng dậy ngay lập tức. Ông ta đối mặt với ban hội

thẩm và kể cho họ nghe một câu chuyện buồn và mộc mạc như thể đang nói
chuyện với mẹ hay bạn gái mình vậy.

“Tôi phải kể cho ông bà nghe chuyện này", Sherman nói, “Fred Brinkley

có chủ tâm nã đạn vào mấy nạn nhân xấu số trên phà đó, và anh ta đã làm
vậy. Chúng ta không bao giờ chối bỏ sự thật đó và chúng ta sẽ không bao
giờ làm vậy.

“Vậy động cơ của anh ta là gì?
“Anh ta có kêu ca phàn nàn gì với bất kỳ một nạn nhân nào không? Đây

có phải là một vụ cướp bóc hay thương lượng mua bán ma tuý bất thành?
Có phải anh ta bắn những người đó để tự vệ không?

“Không, không, không và không.
“Cảnh sát không tìm ra được lý do chính đáng cho việc Fred Brinkley nã

súng vào những nạn nhân đó bởi vì chẳng có động cơ nào hết. Và khi không
tìm ra được động cơ giết người, ta vẫn bị bỏ lửng với câu hỏi - tại sao?

“Fred Brinkley bị chứng rối loạn tâm thần, mà nó là một căn bệnh, giống

như bệnh bạch cầu hay bệnhđa xơ cứng. Anh ta chẳng làm gì sai để phải
mắc căn bệnh này cả. Thậm chí anh ta còn không biết là mình mang căn
bệnh này nữa.

“Khi Fred nã đạn vào những nạn nhân đó, anh ta không biết rằng bắn họ

là sai và thậm chí những người đó là thật. Anh ta nói với quý vị rồi đó. Tất
cả những gì mà anh ta biết là một giọng nói hối thúc và ầm vang như sấm
bên tai, bảo anh ta giết người. Và cách duy nhất mà anh ta có thể làm cho
giọng nói im đi là tuân theo lệnh chúng.

“Nhưng quý vị không phải tin ngay rằng Fred Brinkley mất khả năng

điều khiển hành vi năng lực.

“Fred Brinkley có tiền sử bệnh tâm thần, trở lại khoảng thời gian mười

lăm năm về trước khi anh ta còn là một bệnh nhân trong viện tâm thần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.