MƯỜI NGÀY - Trang 227

một người phụ nữ, vừa buộc tội cô ta bôi nhọ sự thánh thiện danh dự và
tiếng thơm của tu viện, nếu tiếng đồn về những trò dâm đãng ô nhục của cô
loang rộng ra ngoài. Những lời đe dọa tiếp theo những câu chửi rủa. Xấu
hổ, sợ hãi, người thiếu phụ đường như thấm thía tội lỗi của mình, và sự im
nặng của cô kéo lại cho cô chút ít cảm tình. Bà Tu viện trưởng tiếp tục thao
thao hơn nữa, chợt Idahet ngước mắt lên bỗng nhìn thấy khăn trùm của bà
có những mẩu dây lòng thòng ở chỗ nọ chỗ kia. Cô ta biết cái đó là cái gì
nên lấy lại được tinh thần.

- Thưa bà, - cô nói, - cầu Chúa cứu vớt bà! Bà hãy buộc lại khăn một tí,

rồi sau bà sẽ cho con biết bà muốn cái gì.

Bà sơ nhất ngớ ra.
- Thế nào kia, khăn của ta, đồ khốn nạn! Lúc này mày còn dám bỡn cợt

ư? Mày tưởng tội mày là trò đùa đấy hẳn.

- Thưa bà, - Idabet nói lại một lần nữa, - con mong bà buộc lại khăn. Rồi

sau bà cho con biết bà muốn gì.

Nhiều nữ tu sĩ lúc đó mới đưa mắt nhìn lên đầu bà Tu viện trưởng, về

phía mình, bà ta cũng đưa tay lên sờ tóc. Tất cả các sơ hiểu ra điều gì đã
khiến Idabet nói. Chính bà sơ nhất cũng nhận ra lỗi lầm của bản thân mình,
mà cử tọa đã thấy rõ sờ sờ không còn giấu vào đâu được. Bà ta đổi giọng,
lời lẽ khác hẳn lúc đầu. Bà đi tới kết luận rằng con người ta không sao tự
phòng ngừa nổi với những kích thích của xác thịt và rút cục, cứ như trước
mà tiếp tục, chị em nào có khả năng cứ việc bí mật tìm kiếm lạc thú cho
mình. Vậy là bà Tu viện trưởng phóng thích tù nhân và lại đi ngủ với ông
mục sư của bà. Idabet trở về với người tình mà sau đó, cô gọi tới nhiều lần
bất chấp những sự ghen tức mà cô gây ra. Còn những cô tu kín không có
người yêu thì cố gắng hết sức mình để bí mật bố trí những cuộc tình dan
díu ngấm ngầm.

ĐÀO MAI QUYÊN dịch

NGƯỜI BỆNH TƯỞNG

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.