MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 3 - Trang 166

25 sáng. Ngưòi lái xe kể, mỗi lần ông về nhà, trong lòng đều cảm thấy rất
đỗi chua xót. Cứ ba mươi tết hàng năm ông lại về dọn mộ tổ một lần, trên
đường phố lúc nào cũng chỉ thấy lác đác một hai người.

"Mọi người không thể hiểu nổi cảm giác đó như thế nào đâu!" - Người lái
xe trầm ngâm.

"Chúng ta biến hoang mạc trở thành thành phố của mình, rồi lại để thành
phố của mình trở thành hoang mạc." Giáo sư Lương cũng cảm khái.

"Những thứ cũ dỡ bỏ đi, những thứ mới sẽ mọc ở đâu đây?" - Người lái xe
buông lời đau xót.

Dốc núi chênh vênh, chiếc xe chùng chành trên con đường không còn bằng
phẳng, mọi người trên xe im lặng, chẳng ai còn biết nói câu gì.

Những cây Bạch Dương mọc vun đường vừa cao vừa nhỏ, cảm giác chỉ một
cơn gió mạnh ngang qua cũng có thể khiến chúng gãy gục. Trên cành cây
phủ đầy bụi vôi trắng, những chiếc dây thừng bện bằng cỏ buộc trên đó lại
ướt nhèm nhẹp, có lẽ mỗi cái cây ở đây đều có một người từng ôm mà nức
nở trút lệ trước lúc rời xa.

Chiếc xe việt đã tiến về "thành cố Vũ Môn". Trên đường Giải Phóng có bốt
canh đèn đỏ duy nhất. Do lượng người qua lại đã giảm rất nhiều, bốt canh
giữ này cũng đã ngừng sử dụng.

Cả thành phố chỉ có một cột đèn giao thông.

Sáu cảnh sát của Cục Cảnh sát thành phố Vũ Môn xếp hàng ngay ngắn chào
đón tổ chuyên án. Họ nhất tề đưa tay chào những vị khách quý. Bốn người
của tổ chuyên án vừa bước xuống xe đã thấy trước mặt một trụ sở cục cảnh
sát cũ kĩ, xuống cấp, và vẫn còn nguyên lối kiến trúc cũ của thế kỉ hai mươi,
dây điện ngang dọc mép tường trong sân cục cảnh sát, cỏ dại mọc lên từng
lùm, vài chú dê vàng đang cúi đầu gặm cỏ.

"Ái chà. Cục cảnh sát mà cũng để cho người ta thả dê cơ à!" - Tô My ngạc
nhiên hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.