MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 3 - Trang 191

Những người Hồng Vệ Binh năm ấy giờ đây đều đã già. Cả một tập thể lớn
nhường ấy bỗng nhiên biến mất như chưa từng có. Không một ai muốn
nhắc lại những sự việc từng xảy ra. Họ chọn sự quên lãng.

Thế nhưng, lịch sử sao có thể bị lãng quên như vậy!

Cụ ông Trương Hồng Kì quyết định im lặng, không muốn nhắc lại những
tháng ngày xưa cũ. Tổ chuyên án từng nhiều lần hỏi về việc này, hi vọng cụ
có thể cung cấp đầu mối gì đó, nhưng cụ ông lại cố tình nói dối, tìm mọi
cách chống chế, phủ nhận việc mình từng là Hồng Vệ Binh.

Có đôi lúc, chúng ta không thể nào đánh thức một người đang giả vờ ngủ.
"Nếu là người bị hại trong những năm đó quay trở về báo thù, thì hung thủ
có thể cũng là một người cao tuổi." Bao Triển phân tích.

"Một người cao tuổi làm sao có thể giết chết một người và làm trọng
thương một người dễ dàng như thế được? Hơn thế nữa, Trần Lạc Mạt nói
hung thủ là môt người đàn ông trung niên còn gì."

"Lúc đó, Trần Lạc Mạt quá sợ hãi, trong hành lang lại tối om không một
ánh đèn, khả năng phán đoán nhầm độ tuổi của hung thủ là điều dễ hiểu.".
Họa Long nói.

"Các cô cậu đừng xem thường đám già chúng tôi. Tôi mà còn đứng lên
được, thì Bao Triển cũng chưa chắc đã là đối thủ đâu nhé!" Giáo sư Lương
vừa nói vừa nửa đùa.

"Giáo sư, làm sao cháu dám động thủ với bác chứ!" Bao Triển cũng đùa lại.

"Cháu quen một bác cũng đã nhiều tuổi, mỗi ngày đều làm nhiệm vụ tuần
tra, suốt hai mươi năm sương gió dạn dày, một mình bác ấy đã bắt gần mấy
chục tên trộm xe đạp, năm nào đến dịp lễ tết các lãnh đạo cục cảnh sát cũng
đến chúc mừng." Họa Long kể.

"Nhưng cũng có thể đó là con cháu đời sau của người bị hại thì sao?" Tô
My tiếp tục phân tích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.