MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 3 - Trang 224

Mọi người phát hiện bụng người phụ nữ điên ngày một lớn dần, nhưng
cũng chẳng rõ kẻ thất đức nào gây ra.

Sau đó, người phụ nữ điên cũng biến mất luôn. Một kẻ độc thân lúc nửa
đêm cưỡng ép, lôi cô ta về nhà mình.

Kẻ độc thân ấy tên là Thanh Sơn, sống trong căn nhà bằng đá phía đằng tây
thôn Đông Thạch Cổ. Ngôi nhà của hắn lúc nào cũng lạnh lẽo, bốc ra một
thứ mùi hôi hám. Ngay bên cạnh căn nhà là một chuồng lợn, bên cạnh
chuồng lợn là hai mẫu đất trồng hoa hướng dương, mỗi độ hè đến, những
bông hướng dương vàng bung nở lấp lánh, hương hoa quyện giữa những
cây hướng dương xanh mướt, rồi thoát khỏi đám hoa lan toả khắp thôn
làng. Thanh Sơn ngượng không dám nói mình nhặt vợ ngoài đường về,
đành nói rằng mình bỏ tiền mua được. Trong lòng hắn luôn cho rằng, trong
mắt người dân làng, mua về dù sao cũng "đáng giá" hơn nhặt được.

Trong làng này cũng có không ít người phải đi mua vợ, nhưng mấy cô vợ
mua đó có người đã bỏ chạy, có người đã thành bà thím trên những ruộng
bông, có người thành mấy mợ chuyên ngồi nhà khâu dép.

Người đàn bà điên sinh cho gã một thằng con trai, trông cũng ngây ngô lúc
tỉnh táo lúc ngờ nghệch.

Đứa trẻ ngày một lớn, người phụ nữ điên lúc tỉnh thì chẳng khác nào người
thường, lúc lên cơn thì chẳng còn nhận ra ai với ai, đến cả việc cá nhân
cũng không để nào tự mình xử lí được. Cô ta biết đọc biết viết, biết đan
quần áo len, nhưng chưa bao giờ cô ta nhớ ra nhà mình ở đâu.

Thanh Sơn nói: "Bố con tôi đi làm kiếm tiền về chữa bệnh cho mẹ nó, phải
chữa khỏi bệnh thần kinh này mới được."

Người phụ nữ điên cúi đầu, giọng trầm xuống: "Chữa khỏi bệnh rồi, tôi nhớ
ra mình là ai, từ đâu đến, mình không sợ tôi bỏ đi sao?"

Thanh Sơn trả lời: "Không sợ! Có thằng bé rồi, nhà giờ còn có cả hoa
hướng dương, mẹ nó thích ăn hạt hướng dương nhất mà!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.