MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 3 - Trang 225

Đứa trẻ gọi mẹ một tiếng, nũng nịu: "Mẹ! Mẹ đừng bỏ đi nhé! Chữa khỏi
bệnh rồi cũng đừng bỏ đi nhé! Dù có không chữa được bệnh thì mẹ vẫn là
mẹ của con!"

Ngụời phụ nữ điên cười hiền lành, đáp: "Ừ! Mẹ cũng đâu nỡ lòng nào. Chỉ
sợ mỗi lần phát bệnh, lại chạy lạc đi đâu mất thôi!"

Dịp Tết, Thanh Sơn đốt nén nhang trước ban thờ nguyện quyết tâm đi làm
kiếm tiền chữa bệnh cho vợ.

Hắn đập đầu trước Phật Tổ, nói rằng cuộc đời này hắn đã làm một việc sai
trái, và cũng làm một việc tốt.

Hắn cưỡng bức một người phụ nữ ngờ nghệch trong chợ làng không chỉ
một lần, đó là điều sai trái.

Còn việc tốt mà hắn đã làm, đó là đưa người phụ nữ ấy về nhà, chung sống
yêu thương đến tận bây giờ.

Cho dù là những con người sống dưới đáy bùn của xã hội, cũng luôn hướng
về một ngày mai tươi sáng hơn giống như bông hoa hướng dương giữa
bóng tối, luôn biết phương hướng để quay về phía Mặt Trời.

Người phụ nữ điên đan cho hai cha con một cặp quần len, chỉ một cặp quần
thôi cô cũng phải đứt đoạn đến ba năm trời mới hoàn thành được. Trước
ngày lên đường, Thanh Sơn gửi người vợ điên của mình cho thím Hai nhờ
chăm sóc.

"Đành nhờ thím cho vợ cháu chút gì ăn hàng ngày."Thanh Sơn khẩn khoản.

"Đừng để mẹ cháu chạy lung tung!" Con trai Thanh Sơn nói.

Hai cha con họ xách tay nái lên đường và từ đó không bao giờ trở lại.

Người phụ nữ điên bị bỏ đói, chỉ còn da bọc xương từ sáng sớm đến đêm
khuya cứ dật dờ đi lại khắp làng như một bóng ma. Có lẽ đó là cách cô ta
chờ đón chồng con mình về. Chồng con cô ta đã đi rất lâu, không biết khi
nào trở lại, cũng chẳng rõ sẽ về theo hướng đường nào. Người phụ nữ điên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.