MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 3 - Trang 236

lập công lớn, những lá cờ, giấy khen treo trong phòng đều là giải thưởng
chú ta giành được. Sở trưởng Phùng vốn là cảnh sát huấn luyện chó nghiệp
vụ, Mai Tây chính là "đứa con" xuất sắc nhất mà anh từng dạy. Cạnh Sở
Cảnh sát Đông Quan là ga tàu huyên, mỗi khi Mai Tây làm nhiệm vụ, thì dù
là thuốc nổ, lựu đạn, hay axit sunfuric, xăng dầu, hoặc các loại ma tuý,
thuốc lắc đều không thoát khỏi cái mũi nhạy bén của chú ta.

Sở trưởng Phùng rất tự hào, kể: "Không ít tên trùm thuốc phiện cỡ lớn đến
trạm này thì bị sa lưới, cũng nhờ công của Mai Tây cả đấy."

Một cảnh sát đứng gần đó hào hứng nói tiếp: "Mai Tây còn nhiều lần cứu cả
tính mạng chúng tôi nữa ấy chứ!"

Sở trưởng Phùng kể: "Có lần, chúng tôi vây bắt một điểm sản xuất pháo trái
phép, chủ cơ sở ngang nhiên làm pháo ngay trong khu dân cư, vô cùng
nguy hiểm, sau đó bị chúng tôi tịch thu hoàn toàn. Kẻ đó tìm cách trả thù,
nửa đêm lén đặt một túi thuốc nổ lớn dưới chân tường trụ sở, ngòi dẫn nổ
cũng đã kéo sẵn rồi. Nếu không nhờ có Mai Tây phát hiện sớm, thì chỗ này
giờ đã thành bãi đất phẳng rồi."

Giáo sư Lương nhẹ nhàng vuốt đầu Mai Tây, khen ngợi: "Quả không hổ
danh chó nghiệp vụ!"

Sở trưởng Phùng hô to: "Chào!" Mai Tây lập tức ngồi thẳng trên nền đất,
giơ chân phải phía trước lên đầu làm động tác chào rất nghiêm nghị.

Giáo sư Lương cũng giơ tay chào lại, rồi cười hiền từ nói: "Mai Tây đã già
đâu nào!"

Giáo sư Lương đề nghị để Mai Tây trợ giúp công tác phá án, sở trưởng
Phùng tỏ ra hơi lo lắng vi Mai Tây đã không làm nhiệm vụ nhiều năm,
khứu giác không còn thính như trước. Theo cách tính của con người, giờ
Mai Tây đã ở tuổi "cố lai hi" rồi. Giáo sư Lương thuyết phục: "Cho dù
không có kết quả gì, cũng đáng để thử lắm chứ!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.