MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 3 - Trang 287

nhận chỉ thị của người khác hoặc đơn giản chỉ là một vụ cướp tài sản." Đội
phó phân tích.

Bao Triển lại cho rằng: "Khả năng hung thủ nhận chỉ thị của người khác
không nhiều, những kẻ gây án không ngốc đến mức đó, nếu chỉ là một vụ
đâm thuê chém mướn, thì bọn chúng sẽ không bao giờ dám ngang nhiên lộ
diện."

Giáo sư Lương nói chắc như đình đóng cột: "Hung thủ nếu không phải là
cảnh sát đang còn làm việc, thì cũng là cảnh sát đã bị khai trừ, nếu không
chúng không thể nào dễ dàng chặn xe nạn nhân giữa đường như thế được.
Nhóm người đó mặc cảnh phục, rất thông thuộc cách làm việc của cảnh sát,
nên nạn nhân mới không đề phòng gì và mắc bẫy. Tôi đóan, chúng mặc
cảnh phục đứng chặn trên đường quốc lộ, nhắm mục tiêu vào những lái xe
nữ đi một mình trên đường để gây án."

"Tin tức này mà lan truyền ra ngoài, thì còn ai dám an tâm ra đường nữa
chứ." Họa Long than thở.

"Tôi tán đồng một ý mà Đội phó đưa ra, đôi khi chúng ta tự phức tạp hóa
những vụ án đơn giản. Chiếc xe của nạn nhân đã mất, chúng ta hãy bắt đầu
điều tra từ một vụ cướp tài sản xem sao." Bao Triển nói.

"Giết người cướp xe, lần gây án cuối cùng từ khi "rửa tay gác kiếm" chúng
muốn dằn mặt cảnh sát giống như những học sinh cá biệt sau khi tốt nghiệp
thường trút giận bằng cách đập phá cửa kính trường học vậy." Tô My phân
tích.

Giáo sư Lương đưa ra một điểm lưu ý khác: "Chúng ta cần phân tích một
chút về hành vi liếm mắt nạn nhân, đó là hành động vô cũng biến thái."

Bao Triển nói: "Hung thủ có nhiều điểm bất bình thường, chúng ta không
thể đi theo lô-gic thông thường được."

Giáo sư Lương hỏi Tô My: "Nếu hung thủ liếm mắt cô, thì cô sẽ cảm thấy
thế nào?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.