MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 3 - Trang 303

Thế nhưng đêm đó, người mẹ đã đẩy cậu ra, lôi chiếc ghế sang một bên, mở
cửa bước đi, và từ kể đó cậu không còn gặp lại mẹ nữa.

Dương Dũng một đứa trẻ mới sáu tuổi đứng một mình giữa của nhà khóc
lớn, người mẹ nhẫn tâm vẫn không dừng bước, chẳng quay đầu, cứ thể ra
đi.

Từ đó, Dương Dũng lớn lên cùng cha.

Cậu rất nhớ mẹ, có đứa trẻ nào không nhớ mẹ cơ chứ?

Cha cậu nói dối con trai: “Tiếu Dũng à, đợi đến khi con sinh nhật mười sáu
tuổi, mẹ con sẽ trở về.”

Dương Dũng và cha sống trong một căn nhà tranh ở vùng ngoại ô thành
phố, mỗi ngày đi học cậu đều phải băng qua cánh đồng hoa cải rất lớn. Màu
vàng rực rở của những bông hoa tiếp thêm cho cậu dũng khí để sống và chờ
đợi, niềm tin trong lòng giúp cậu vững vàng bước đi. Một mình cậu bé
Dương Dũng xuyên qua cả cánh đồng hoa cải lớn, câu thường nghĩ, cứ đi
như thế này, đi mãi, rồi sẽ đến lúc mẹ quay trở về.

Và rồi cậu đợi chờ, đợi chờ mãi một người không bao giờ quay trở lại.

Mặc dù cha mẹ đã bỏ nhau rất lâu, nhưng cậu vẫn nhớ như in bóng hình
người mẹ, có những người dù chia xa nhưng suốt đời ta vẫn không thể quên
nổi gương mặt đó. Dương Dũng đợi đến năm mười sáu tuổi, nhưng ngày
sinh nhật ấy mẹ cậu đã không trở về, chi có đêm đen và những món ăn lạnh
ngắt ở lại bên cậu, người cha vô tâm thậm chí còn không nhớ nổi sinh nhật
con trai mình.

Đêm đó, người cha chìm trong những tiếng ngáy vang trời, Dương Dũng
đứng trong phòng ngủ của mình, xiết cổ một con mèo đến chết.

Cậu ta lấy chiếc dao xén giấy cắt rời từng phần con mèo chết, rồi bỏ vào
trong túi rác. Từ đêm đó, cậu không bao giờ khóc, không bao giờ rơi một
giọt nước mắt nào nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.