MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 4 - Trang 112

Gã trọc vẫn nài nỉ xin lại: "Chiếc còng đó là đạo cụ của tôi, tôi muốn tìm

một cô gái tình nguyện khóa tay cô ấy vào tay tôi trong một năm nhưng hai
người không chạm vào nhau."

Tô My múm mỉm cười hỏi: "Thế anh đã tìm thấy cô ấy chưa?"

Người đàn ông đầu trọc ngại ngùng đáp: "Chưa! Cô có đồng ý còng tay

với tôi không? Tôi đảm bảo không chạm vào cô. Mĩ nhân! Vì nghệ thuật,
chúng ta thử thương lượng với nhau xem thế nào! Tác phẩm đó sẽ được gọi
là 'Âm dương cách biệt' hoặc là 'Đồng sàng dị mộng'. Ôi trời! Nực quá đi
mất! Tôi phải cởi cái áo lông này ra thôi..."

Lúc đi thăm dò dư luận quần chúng, tổ chuyên án phát hiện rất nhiều

khu vườn của nông dân trong Tống Trang chính là phòng làm việc của các
họa sĩ, nhiều họa sĩ chính tông tỏ thái độ coi thường nghệ thuật trình diễn.
Nghệ thuật trình diễn thuộc trạng thái bán công khai, thường chỉ biểu diễn ở
các địa điểm tư nhân hoặc ngoài ngoại ô xa xôi với phương thức lưu truyền
là chụp ảnh hoặc quay phim. Vì một năm hội diễn nghệ thuật mới khai mạc
một lần nên các nghệ sĩ nghệ thuật trình diễn ắt hẳn phải tập trung ở đó để
tuyên truyền cho tác phẩm của mình. Nhưng trước khi hội diễn khai mạc thì
họ tuyệt đối giữ bí mật, chờ khi phóng viên nước ngoài đến mới túng hê tất
cả.

Tổ chuyên án không phát hiện thấy đối tượng nào khả nghi ở Tống

Trang nhưng họ vẫn kiên định cho rằng hung thủ của vụ án hổ phách đồng
nam là một nhà nghệ thuật trình diễn, mọi người lờ mờ cảm thấy y nhất
định sẽ xuất hiện trong hội diễn nghệ thuật.

Với các nhà nghệ thuật trình diễn, cảnh sát là sự kiện động thái nằm

trong kế hoạch, họ không hề sợ cảnh sát bởi họ coi cảnh sát là một khán giả
đặc biệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.