MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 4 - Trang 357

vô cùng lo lắng, ông không ngừng chèo thuyền, đút điện thoại vào túi áo
ngực, chỉ sợ mình lỡ mất cuộc gọi của tên bắt cóc. Hoàng hôn đã ngả bóng
về tây, mặt nước phản chiếu ánh nắng sáng lấp lánh, phía trước là khu bảo
tồn thiên nhiên với phong cảnh đẹp mê lòng người, hai bên bò là cảnh rừng
um tùm rậm rạp.

Đúng lúc đó, điện thoại di động của bố Tiểu Hy cất tiếng reo.

Tên bắt cóc nói: "Tạt vào bờ! Lên bờ! Đi vào trong rừng."

Bố Tiểu Hy nói: "Được! Anh đã nhìn thấy tôi chưa? Anh đang ở đâu?"

Tên bắt cóc nói: "Đừng hỏi nhiều! Cầm ba lô rồi làm theo lệnh tao!"

Cánh rừng hai bên bờ rất rậm rạp, sâu thẳm và hoang vu, nơi đây tịnh

vắng bóng người. Trong rừng có cây thông vàng đã chết khô, lá rụng khắp
mặt đất, nhưng thân cây cao lớn vẫn đứng sừng sững không gục đổ, tán cây
cao rộng, cành khô vươn dài đan vào nhau ngoằn ngoèo, một vài chỗ còn
mọc cả mộc nhĩ, cây thông chết khô này hoàn toàn đối lập với cảnh rừng
mát rượi màu xanh.

Sau khi bố Tiếu Hy lên bờ và đi về phía trước không bao lâu thì ông

nhìn thấy cây thông héo khô đó.

Theo lệnh của kẻ bắt cóc, bố Tiểu Hy đặt ba lô đựng vàng lên chạc cây

thông đã chết, rồi lập tức rời đi.

Câu cuối cùng mà tên bắt cóc nói với bố Tiểu Hy là: "Giờ mày về nhà

đợi, tao lấy tiền xong thì ngày mai con bé sẽ về nhà."

Cảnh rừng này thuộc khu bảo tồn thiên nhiên của thành phố Phổ Giang,

diện tích khu bảo tồn rất rộng lớn và vẫn chưa mở cửa đón khách du lịch.
Thường ngày rất ít người xuất hiện trong rừng. Giáo sư Lương lập tức sắp
xếp cảnh sát vây kín khu rừng, nếu phạm vi bao vây gần với vị trí đặt ba lô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.