MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 4 - Trang 81

đành dùng tiếng địa phương hỏi ông ta. Lão mù dở thanh minh rằng ông ta
nhặt được cây kéo đó trong thùng rác của nhà trường, rồi vừa lắc đầu vừa
bảo không hiểu ai vứt cây kéo tốt như thế vào thùng rác, rõ phí của!

Đội trưởng Viên Phương nghiêm giọng quát: "Ông đừng đánh trống

lảng! Trên cây kéo có vết máu, cả trên tay và trên quần áo ông cũng có vết
máu đó!"

Lỡ mù dở hoang mang đáp: "Hả? Gì... gì cơ? Tôi có thấy gì đâu?"

Đội trưởng Viên Phương hừ giọng: "Mẹ kiếp! Ông bớt vờ vịt cho tôi

nhờ! Bỏ cái kiểu nói dối không chớp mắt ấy đi! Trên quần áo của ông chẳng
dính máu của nạn nhân là gì?"

Lão mù dở cúi đầu nhìn, trên quần áo ông ta rõ ràng loang vài vệt máu,

nhưng ông ta vẫn nói: "Chỗ nào có máu cơ?"

Bao Triển thì thầm vào tai đội trường Viên Phương mấy câu, khi ấy đội

trường Viên Phương đang mặc bộ cảnh phục màu xanh nhạt, cô chỉ vào áo
mình rồi hỏi: "Ông nhìn cho rõ! Đây là màu gì?"

Lão mù dở thẹn thùng đáp: "Chỗ ấy là ngực cô chứ còn gì nữa!"

Đội trưởng Viên Phương tức giận đập bàn ầm ầm: "Tôi hỏi áo tôi màu gì

chứ không bảo ông nhìn ngực tôi!"

Lão mù dở ghé sát mắt lại gần, đáp: "Màu trắng!"

Nhân viên kĩ thuật của sở cảnh sát kiểm tra sắc giác của Lão mù dở, hoá

ra ông ta mắc chứng loạn sắc giác hay còn gọi là mù màu, chính vì thế nên
ông ta căn bản không nhìn thấy vết vẩy máu trên kéo. Một vài người gặp trở
ngại về chức năng tế bào thị thuỷ một cách hoàn toàn, họ ưa tối, sợ sáng,
đối với họ thế giới này là một màu xám xịt, trong con mắt họ thế giới rực rỡ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.