MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 5 - Trang 220

Mã Hữu Chai: “Vẫn diễn xiếc khỉ hả?”

Sơn Nha: “Giờ tôi đi theo Ngón Cái, phát tài rồi.” Ngón Cái: “Tôi kiếm

được ít “bột trắng” ở quê.” Đinh Bất Tứ: “Đi đường đó thì dễ kiếm to rồi.”
Ngón Cái: “Không thể bỏ mặc cậu được, giờ chúng tôi muốn gọi thêm cậu
nữa, cả Ba Xu, chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.”

Mã Hữu Chai: “Buôn bán ma túy hả?”

Ngón Cái: “Ở Vân Nam quê tôi, rất nhiều người đều làm nghề này.”

Mã Hữu Chai: “Tôi chẳng có vốn.”

Ngón Cái: “Không cần cậu phải lo khoản ấy, tôi còn nợ cậu nhiều.”

Mã Hữu Chai: “Thôi được, tôi… và cả ba thằng con tôi nữa, sẽ theo anh

cả.”

Khi Mã Hữu Chai rời khỏi ngôi làng, trời bắt đầu đổ tuyết.

Thực ra, chúng không mang đi bất cứ thứ gì, mọi đồ đạc đều giữ nguyên

tại chỗ. Khi những bông tuyết bắt đầu rơi xuống, vại dưa muối trong sân
phủ một lớp tuyết trắng như lớp bụi thời gian phủ lên một thứ đồ cổ.

Trước năm 1993, ở vùng Đông Bắc chỉ rải rác vài kẻ buôn bán ma túy lẻ,

chúng mua hàng từ phía nam rồi bán lại. Kể từ năm 1997, Mã Hữu Chai bắt
đầu lũng đoạn thị trường ma túy khắp ba tỉnh trong vùng. Siêu lợi nhuận
mà thứ hàng cấm này mang lại giúp Mã Hữu Chai mua được nhà trong
thành phố, mua thêm mười mẫu đất, dựng đình xây lầu, vô cùng xa hoa.

Hai mươi năm trước, Mã Hữu Chai là một hòa thượng, sau khi gánh xiếc

giải thể, hắn bắt đầu đi lừa bịp khắp nơi.

Trên một con phố dài hai bên hàng liễu đang nở rộ, những cánh hoa bay

dập dời theo làn gió, Mã Hữu Chai khoác trên mình bộ đồ nâu giản dị của
một tăng lữ, đi đôi giày vải màu vàng, khấu đầu trước cửa từng nhà một.
Những cánh cửa gỗ, cửa sắt, những cánh cửa rộng sơn màu đen, màu đỏ,
mỗi lần mở ra lại nghe hắn niệm một câu “a di đà phật”, rồi hắn rút ra một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.