MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 5 - Trang 225

“Kinh nằm trong tim cha, làm sao khắc sai được.”

- Hắn trả lời.

Trong căn phòng tối tăm ở sân sau, những tiếng đục đẽo đá lạch cạch

vang lên. Từng mảnh mạt đá bay tung tóe. Ban đầu, hắn khắc đá chỉ là
kiếm việc làm cho có, đối với một kẻ mù mà nói, những công việc như thế
này không phải để giải tỏa nỗi cô đơn, mà ngược lại, đó là để duy trì sự cô
độc. Hắn dựng những tấm bia đã khắc xong ở ngoài sân, ngày này qua
tháng khác, khoảng sân sau đã trở thành một khu rừng bia đá, một khu
nghĩa địa chỉ có những tấm bia mà không có mộ phần và xương cốt.

Cạnh sân sau còn có một cái hồ lớn, trong hồ có đủ các loại cá chép, cá

trắm, trạch lươn, ếch nhái, rắn và cả những quả trứng vịt bị chìm dưới đáy
ao. Một buổi sớm, Mã Hữu Chai mở cửa sổ, hắn bỗng ngửi thấy một mùi
hương thoang thoảng.

“Ngoài đó có gì mà thơm thế?” - Hắn hỏi ông già đưa cơm.

“Hoa sen! Đám sen trong ao nhà bắt đầu nở rồi.”

- Ông già trả lời.

“Ờ, biết rồi!” - Mã Hữu Chai tự lẩm bẩm.

Kể từ đó, hắn lần lại chiếc áo cà sa ngày nào, ngồi trong gian nhà tối gõ

mõ, tụng kinh, ngồi thiền. Trước đây hắn là một hòa thượng giả, giờ này
hắn đã thành một hòa thượng thật. Ba đứa con trai hỏi hắn vì sao lại làm
thế, hắn trả lời: “Chuộc tội, thay cho ba đứa đấy.”

Ba đứa con trai của hắn kết giao với không ít người có quyền có chức,

cũng làm hư không ít quan viên, trở thành chiếc ô lớn che chắn cho hành
động phạm pháp của chúng. Một vị viện trưởng Viện kiểm sát tới nhà hắn
làm khách, sau khi uống say chạy ra sân sau, hỏi Mã Hữu Chai: “Ông này,
tôi muốn hỏi một điều, “Phật” là gì?”

“Mấy giờ rồi?” - Mã Hữu Chai hỏi lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.