MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 5 - Trang 75

CHƯƠNG 3: CHÂN LÍ ĐẠO TẶC

C

ó một nhà ga xe lửa tên Dốc Sái Gia, những chuyến tàu qua đây chỉ

dừng lại năm phút.

Hành khách qua lại rất ít, đồn cảnh sát ở đây cũng chỉ có một người trực.

Người cảnh sát đó tên Lão La, đã hơn sáu mươi tuổi, lúc nào cũng cười
hiền từ, có lẽ ông là người già nhất trong ngành cảnh sát Trung Quốc, và
cũng là người có tính cách ôn hòa nhất.

Trên tường đồn cảnh sát treo đầy cờ thưởng và giấy khen. Tất cả những

vinh dự đó đều là phần thưởng cho công lao của một chú chó. Một buổi
sáng mùa đông giá lạnh, Lão La đi tuần tra xung quanh thì phát hiện một
chú chó nhỏ. Con có nằm co ro bên cạnh đường ray, sắp lạnh cóng đến
chết. Lão La thương tình ôm nó về nhà, rồi nuôi dưỡng như nuôi một đứa
trẻ nhỏ. Chú chó này không phải là chó nghiệp vụ chuyên lùng sục thuốc
phiện, mà theo cách gọi dân dã ở Dốc Sái Gia này, thì đây là một con “chó
kiến”. Nhưng cái mũi thính của con chó kiến này khiến mọi người đều phải
thán phục, nó có thể đánh hơi thấy mọi dấu hiệu phạm tội, từ thuốc nổ, axit,
cồn đến những thứ bị cấm mang lên tàu khác, thậm chí cả đến những đĩa
CD cấm, các loại dao và vũ khí khác cũng không thoát khỏi cái mũi thính
của nó. Điều thần kì hơn, nó có sự mẫn cảm thiên bẩm với các loại ma túy,
từ heroin, thuốc lắc, đá, cocaine, dolantin, nó đều có thể phân biệt được. Từ
năm 1998 đến năm 2000, đã có 11 vụ buôn bán thuốc phiện bị bắt ở nhà ga
Dốc Sái Gia, còn các phần tử phạm tội khác thì không kể xiết.

Chú chó này có một cái tên rất vinh dự: Cớm! Ngày 7 tháng 1 năm 2000,

Lão La phát hiện ở cửa ra có bốn kẻ khả nghi, chúng chính là Khố Ban,
Chùy Mỡ Con, Cổ Lệ và Ba Lang, đây là lần buôn bán ma túy đầu tiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.