MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 182

mẹ anh, anh cũng sẽ suốt đời nấu cơm cho em. Nghe xong câu đó tôi cảm
động đến trào nước mắt, sau này nghe nhiều nên cũng thấy quen, không
còn cảm giác gì nữa. Lúc nào anh cũng nói suốt đời suốt đời, nghe như suốt
đời là dài lắm đấy, cũng chỉ có mấy chục năm thôi. Sau khi chia tay Bắc tôi
mới biết rằng thực ra suốt đời đó rất dài, dài đến nỗi tưởng như sống mãi
vẫn không thể hết.
Món xào bị Bắc cho nhiều muối quá, dấm cũng bị quá tay, tôi giả vờ ăn thật
ngon, ăn xong bắt anh thưởng cho tôi mười tệ, tôi bảo em phải đi mua kem
ăn nếu không thì có lỗi với đồng chí ruột lắm. Bắc cõng tôi xuống dưới,
cõng từ tầng năm xuống tầng một, tôi nằm trên lưng Bắc hát ê a rằng, nếu
cảm thấy hạnh phúc thì anh hãy cõng em. Bắc mắng tôi là chỉ biết cười trên
nỗi đau k hổ của người khác.
Đó là giai đoạn đầu tiên, buồn có vui có. Sau khi mất việc nửa tháng, Bắc
lại tìm được một công ty khác để làm, tôi thì dần dần học làm việc nhà, thịt
kho tầu thì cháy, là quần áo cho Bắc thì làm thủng một lỗ, bát thì thỉnh
thoảng lại bị vỡ, những vất vả lo toan của cuộc sống đời thường đã khiến
tình yêu mất đi vẻ lãng mạn ngày nào. Vì cuộc sống mà chúng tôi phải bôn
ba, chủ nhà đến lấy tiền nhà trong tay chẳng có đồng nào nên chúng tôi tắt
hết di động và chiếc ti vi cũ rồi nằm im dưới nền nhà, giống như trốn quân
du kích vậy, tôi định cười thì Bắc riết lấy tôi.
Chuông vẫn kêu, Bắc vẫn hôn tôi.
Đó là nụ hôn dài nhất của chúng tôi, sau khi đến Thượng Hải, hai đứa đều
phải bươn chải vì cuộc sống, mọi háo hức trong lòng đã dần dần tan biến,
thậm chí nhiều lúc còn không kịp hôn nhau, lúc đầu chúng tôi có quy định,
trước khi đi làm hôn tạm biệt, sau khi về nhà hôn chào nhau, nhưng rồi duy
trì được vài ngày thì Bắc vỗ đầu tôi và bảo, bà xã này, chủ nghĩa hình thức
mệt chết đi được, mình thấy thế nào thoải mái thì cứ thế mà tiến hành.
Một hôm, trong lúc đang đi tàu ngầm điện tôi lôi ra chiếc gương con để
chăm chút lại dung nhan thì tiều tụy, gương mặt chẳng có chút sắc khí nào,
tóc thì vàng khô, ánh mắt lờ đờ vô hồn, những người con gái, cont rai như
tôi đây, những người được gọi là dân văn phòng kia, dường như đều mang
vẻ mệt nhọc từ cơ quan xuống tàu điện ngầm. Tất cả đều không còn vẻ tươi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.