MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 225

Tôi định sẽ đi tìm Tử Phóng nói chuyện.


Khi gặp Tử Phóng tôi cũng sững sờ, anh ta đã thay đổi quá nhiều, ít nói hẳn
đi, mặt mũi hốc hác xanh xao. Trong phòng Tử Phóng còn có một người
phụ nữ hơn ba mươi tuổi trông rất sang trọng đang ngồi. Tôi nói với Tử
Phóng, em muốn nói chuyện với anh một lát, anh bảo chị ấy đi ra ngoài
một lúc được không.


Đó là vị khách hàng người Hồng Kông của Tử Phóng, chị ta chết mê mệt
Tử Phóng. Trần Tử Phóng nói, khi mọi ước mơ, lí tưởng, tình yêu không
còn nữa thì theo ai mà chẳng được, mà chị ấy lại có tiền, có thể mở cho anh
một phòng tranh ở Hồng Kông.

Anh hèn hạ quá. Tôi chửi Trần Tử Phóng, anh đúng là một gã lưu manh,
anh là cái thá gì chứ, anh có biết anh đã hại Hiểu Lối thế nào không? Anh
đã hủy hoại đời cô ấy!

Anh chẳng thể làm được gì hơn, chính vì yêu cô ấy nên anh mới coi trọng
điều đó, đừng khuyên anh nữa, bọn anh không thể quay lại được đâu.


Tôi nhổ toẹt một bãi nước bọt trước mặt Tử Phóng và quay đầu bỏ đi. Tại
sao thế giới này lại vô tình, lại vô liêm si đến vậy? Tại sao đàn ông lại có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.