MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 227

điện thoại, thế em cứ đứng yên đừng đi đâu nhé, giờ Bắc Kinh nhiều bọn
lưu manh lắm đấy, em ngây thơ thế đừng mắc lừa bọn nó nhé.

Có anh mới ngây thơ ấy, tôi bảo, anh nói thế chẳng khác gì chửi em.

Tôi đợi gần một tiếng đồng hồ mới thấy Thẩm Quân đến. Từ xa tôi đã trông
thấy Thẩm Quân chạy ào về phía tôi, trong khoảng khắc đó tim tôi đập
thình thịch, hình như anh đang toát hết mồ hôi, bây giờ mới chỉ là đầu mùa
hạ năm 2001, Thẩm Quân mặt đỏ như gấc, mồ hôi chảy ròng ròng, anh vừa
thở hổn hển vừa nói, trời nóng quá.

Tôi cười. Thẩm Quân nói, em đừng cười, Tiểu Bạch, nụ cười của em hớp
hồn người khác lắm, em phải biết là em rất quyến rũ, vì thế, nụ cười của em
có một sức hút rất mạnh đối với anh, khiến anh chỉ muốn hôn em mà thôi.


Tôi lập tức nghiêm mặt lại. Thẩm Quân lại bảo, không được, em không
cười cũng không được, em mà không cười nữa thì anh lại nhớ đến cô gái có
vẻ mặt u buồn trong bài từ đời Tống, tương tư một mình “nhìn gương cài
hoa vàng, em đợi ý trung nhân”, mà như thế thì lại càng khiến tim anh bồi
hồi xao xuyến, thế nên em cứ cười đi.


Gã Thẩm Quân này! Tôi bảo, thế thì em đành phải mỉm cười vậy.


Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.