MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 229


Đợi Thẩm Quân đi xuống, tôi đưa cho anh cốc rượu và bảo, có rất nhiều cô
mê anh.

Đúng vậy, anh có cả một đội quân hâm mộ, chỉ tiếc là không có em.

Em không thể, em không mê anh, em chỉ mê chính em mà thôi.

Có ai là không mê chính mình chứ, Thẩm Quân nhìn tôi và nói, người nào
mà biết yêu bản thân mình là người rất đáng yêu, vì yêu mình nên họ càng
hiểu tình yêu hơn, anh và em là hai đóa hoa thủy tiên cô đơn.

Phép so sánh này thuần khiết quá, em khúc khích, em chỉ muốn mình là hai
đóa anh túc.

Thẩm Quân vỗ đầu tôi và bảo, Tiểu Bạch, em đang yêu hơn anh tưởng
tượng rất nhiều, anh sợ mình sẽ yêu em mất.

Thật không? Tôi cười lớn, anh đừng nhắc đến chuyện tình yêu với em, em
đã là vợ của người khác rồi, kiếp sau anh cũng chẳng có hi vọng đâu, Bắc
đã ước hẹn với em ba đời rồi.

Mặc dù tôi nói như vậy, nhưng khi chạm phải ánh mắt Thẩm Quân tôi vẫn
phải tránh. Đúng vậy, người đàn ông có đôi mắt đen sau thẳm đó, tuấn tú,
đàn ông, tôi có cảm giá như mình đã gặp anh ở đâu ? Tại sao vậy nhỉ, tôi có
cảm giác rằng khi chia tay với anh tôi thấy có một chút gì đó hơi buồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.