MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 270


Hiểu Lối tự hỏi, đây là cậu bé thế nào nhỉ? Tự nhiên không chịu xuống tàu
ở Nam Kinh mà một mực đòi theo cô đi Đồng Lí? Trước đây những người
đàn ông cô gặp đều có nhiều điểm khá giống nhau, đều có phần hơi sa đoạ,
uể oải, không ai trong sáng như cậu bé này. Khi tàu gần đến Tô Châu, Gia
Vĩ mới tỉnh giấc, lúc này đây mắt Hiểu Lối cũng đã díp hết lại, cô rút ra
một điếu thuốc và châm lửa, rồi cô lại rút một điếu khác đưa cho Gia Vĩ,
Gia Vĩ cầm điếu thuốc và châm lửa ra vẻ ta đây rất sành điệu, vẻ cố tình ta
đây biết hút thuốc và vẻ trầm tư già trước tuổi đó đã khiến Hiểu Lối suýt
bật cười, trông kiểu cầm thuốc của cậu đã thấy quá non nớt. Sau đó Gia Vĩ
lại ho khù khụ, cậu nói, mấy ngày nay đau họng quá. Hiểu Lối cũng không
muốn để cậu xấu hổ, hai người hút xong thuốc thì tàu đã đến Tô Châu.


Họ bắt xe buýt đi Đồng Lí, khi hoàng hôn buông xuống thì cả hai đã đến
nơi. Sau khi đặt chân đến đất Đồng Lí có rất nhiều các cây nổi tiếng này,
Hiểu Lối không nói gì nữa, một cảm giác quen thuộc lại tràn về trong cô,
cô thầm nghĩ, đáng lẽ mình phải sinh ra ở nơi yên bình như thế này mới
phải, mặt trời mọc rồi lại lặn, cảnh vật chẳng hề thay đổi, vẫn một cây cầu
có nước chảy róc rách. Thị trấn nhỏ này chỉ có hai màu đen và trắng, hai
màu này là màu nền của tất cả các màu, cô thích vẻ im lìm, tĩnh mịch của
nơi đây, qua suy nghĩ của cô, vẻ im lìm, tĩnh mịch đó đã có một ý vị hoàn
toàn khác. Cô thầm nghĩ, đợi đến khi già mình sẽ mua hai ngôi nhà cổ được
xây dựng từ thời Minh Thanh ở Đổng Lí để sống, gửi gắm vào nó tất cả
mọi hoài niệm và hồi ức của cuộc đời, để cho tất cả mọi thứ dần dần chìm
sâu vào dĩ vãng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.