MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 297


Hiểu Lối bảo, đừng khóc, đừng khóc nữa, rồi mọi việc sẽ qua hết mà thôi,
con người ta không dễ chết lắm đâu, tớ cũng từng chết vài lần nhưng giờ
vẫn sống sờ sờ đó thôi?

Hiểu Lối bảo, có nhiều khi, sinh mạng của con người còn rẻ rúm hơn cả
cọng cỏ, tưởng không thể sống được nữa, khi mùa xuân đến lại đâm chồi
nảy lộc.

Tôi tin lời cô ấy nói, chính vì vậy, tôi phải tiếp tục sống, tôi phải sống để
Cố Vệ Bắc nhìn thấy. Cố Vệ Bắc, xa rời tình yêu của anh, em sẽ không chết
héo đâu.

Chúng tôi mua vé máy bay bay đêm về Bắc Kinh. Tôi không còn muốn
sống thêm một phút nào nữa ở Thượng Hải.


Trên máy bay, tôi ăn, tôi uống, tôi nôn như một con điên, mặt tôi vàng
bệch, cô nữ tiếp viên hỏi Hiểu Lối, có phải em chị có thai không, chỉ có
phụ nữ có thai mới nôn như vậy.


Tôi giật mình, Hiểu Lối nhìn tôi với vẻ kinh ngạc và hỏi, không phải thế
chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.